Anh ta hoàn toàn không đi công ty mà mượn cớ biến mất trong mắt mọi người, hợp lý thoát khỏi thân phận Cố Thành Trung để làm việc mình cần phải làm.
Anh ta theo dõi từ bệnh viện tới tận đây, nhìn thấy Châu Vũ bị ức hiếp thì giận điên thiếu điều muốn băm bọn họ thành trăm mảnh.
Nhưng bây giờ đã có người xử lý bọn họ nên anh ta cũng không vội ra mặt, nhà họ Dương… cũng không cần †ồn tại nữa.
Ngôn Phúc Lâm nhanh chóng tới nơi, vừa đến đã trông thấy một đám người quỳ trên đất, liếc mắt nhìn thấy Hứa Trúc Linh nên vội vã qua đỡ cô đứng dậy.
Hứa Trúc Linh thuận tay đỡ Châu Vũ đứng lên theo.
“Phúc Lâm, cậu đến rồi à, nghe tôi giải thích…”
“Em nói đi Trúc Linh.”
Ông Dương Cường còn chưa nói xong đã bị Ngôn Phúc Lâm ngắt lời.
Từ đầu đến cuối, anh ta chẳng buồn liếc mắt nhìn ông Dương Cường một lần mà chăm chăm nhìn Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh xòe bàn tay, lòng bàn tay đầy vết tích do đá nhỏ cắt vào, vết thương còn chưa xử lý sạch sẽ, nhìn mà đau lòng.
Cô kéo Châu Vũ qua rồi nói: “Bọn họ không dám đánh em nên ra tay với Châu Vũ, tổng cộng hết năm cái tát!”
“Ông chán sống rồi hả Dương Cường?”
Ngôn Phúc Lâm lạnh lùng gọi tên ông ta, trong lời nói còn mang theo sát khí.
Hứa Trúc Linh nhìn dáng vẻ đáng sợ của Ngôn Phúc Lâm thì run lên.
Đàn ông không tức giận thì thôi, nếu đã nổi giận thì không ai gánh nổi hậu quả.
Cô nhớ đến Cố Thành Trung và Diên, bọn họ đều như vậy.
Đây chính là đàn ông!
Ông Dương Cường nghe thế thì hai chân run lẩy bẩy, nôn nóng giải thích: “Hiểu lầm. tất cả đều là hiểu lầm, tôi hoàn toàn không muốn xảy ra mâu thuẫn với cô Trúc Linh. Là đứa nhỏ Châu Vũ này gây chuyện, Ngôn Phúc Lâm à, cậu bảo vệ cô Trúc Linh thì tôi không bàn cãi nhưng… liên lụy đến người khác thì có hơi quá đáng đúng không?”
“Chỉ với việc ông tổn thương em gái của tôi thì việc này đã nát rồi, ông cảm thấy bản thân có thể gánh nổi không?”
“Anh ơi, ông ta đánh Châu Vũ mấy cái, nên để Châu Vũ đánh trả lại. Chúng †a phải tính món nợ này. Hôm nay dù cho chúng tôi có quá đáng thì ông dám phản đối sao?”
Hứa Trúc Linh nổi trận lôi đình, con cái nhà ai mà không phải cục vàng trong lòng bố mẹ, cô dám chắc Châu Vũ còn chẳng đụng đầu ngón tay làm việc nhà, vậy mà giờ đây lại bị tát năm cái.
Đánh người không đánh mặt, đây là đạo lý từ xưa đến nay.
Lúc bọn họ tát thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị người đánh trả.
Trên đời này làm gì có chuyện chỉ cho phép mình đánh người mà người khác không chống trả chứ?
“Vậy… vậy cô cũng tát tôi một cái mà!”
Bà Phương uất ức che gò má, bất bình lên tiếng.
“Chị Trúc Linh đánh thay tôi, nếu tính ra thì hai người còn thiếu tôi ba cái tát”