Cố Thành Trung nghe thấy điều này, đôi mắt tối sầm lại. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường lạnh.
“Anh thích Kỷ Nguyệt Trâm, tình cảm nam nữ, có đúng không?”
“Ừm”
Kỷ Thiên Minh cũng không giấu giếm gì cả, phóng khoáng gật đầu thừa nhận. Anh ta sờ vào mũi mình và hỏi: “Sao vậy, rố ràng như vậy à?”
“Thật lòng mà nói thì cũng không khó nhìn ra”
“Chúng tôi là anh chị em cùng mẹ khác cha. Bố mẹ tôi đã sinh ra tôi từ lâu, nhưng nội bộ hắc đạo lại đấu đá nhau. Gia đình sư phụ của tôi gặp nguy hiểm, mẹ tôi mang theo Hứa Trúc Linh rời đi, nhằm để tránh nhà họ Phó đuổi theo, nên hoán đổi lại.”
“Bà ấy nhìn trúng nhà họ Hứa, gia cảnh nhà họ Hứa không tồi, cũng không phải là thượng lưu, rất khó bị chú ý, cũng có thể cho Hứa Trúc Linh cuộc sống đầy đủ. Nhưng đưa một đứa trẻ vào cũng không phải dễ dàng, nên mẹ tôi đã mạo hiểm cùng người ta phát sinh quan hệ, không ngờ là lại có thai, nên mới có Kỷ Nguyệt Trâm bây giờ: “Bố tôi thông suốt, không cảm thấy gì, nhưng mẹ tôi thì cảm thấy có lỗi, cho đến bây giờ vẫn không chịu quay về, cũng không thích cô ấy”
“Không sao, tính sở hữu của tôi rất lớn, tôi nguyện mọi người trên thế giới đều không thích cô ấy, tôi tới cho cô ấy cả thế giới, chẳng phải rất tốt sao?”
Khi Kỷ Thiên Minh nói tới đây, khóe miệng anh ta nhếch lên, gợi lên một đường vòng cung nhẹ: “Cô ấy tính toán qua, răng cuộc sống của tôi bị mắc kẹt trong số đào hoa của mình, vì số đào hoa mà chịu khổ, cuối cùng không thể ở bên một người tới già. Còn cô ấy là thiên sát cô tinh, cô đơn suốt đời. Chúng tôi vừa đẹp là trời tạo một đôi, một tờ giấy chứng nhận kết hôn căn bản là không thể quyết định được việc chúng tôi có thể ở bên nhau hay không”
“Hai người quả thực là xứng đôi, cũng tốt”
“Cảm ơn đã khen ngợi, anh và Hứa Trúc Linh cũng không tồi, cái gì mà người mà số mệnh đã định, nếu Kỷ Nguyệt Trâm có người như vậy, tôi sẽ nhằm lúc cô ấy không thích mà giết chết người đó!”
“Anh đúng là tàn nhẫn, nhưng mà … Tôi không làm được, Diên đối với Trúc Linh mà nói, là người bạn rất quan trọng. Cô ấy vì bạn bè, có thể từ bỏ bản thân mình, tôi không thể làm như vậy”
Cố Thành Trung nhẹ nhàng nói với tâm trạng nặng nề.
“Tôi chưa có nói gì cả nhé”
Kỷ Thiên Minh cười ranh mãnh.
Anh ta vừa rồi nói rõ ràng là đang có ý ám chỉ, nhưng bây giờ lại giả vờ mình không nói gì cả Cố Thành Trung không nói nữa, quay lại định đi.
Kỷ Nguyệt Trâm thay quần áo sạch sẽ xong, vừa tăm xong thì đi ngay ra cửa, thấy Cố Thành Trung đi ra, ngay lập tức căng thẳng hỏi: “Anh trai tôi thế nào? Không sao chứ?”
“Chưa chết được”
Hứa Trúc Linh không vui nhìn qua, Cố Thành Trung liền suy nghĩ kỹ lại lời nói: “Có thể nói có thể cười, chắc chẳn có thể sống tốt, chỉ là bệnh nhân cần nghỉ ngơi, cô cũng đừng làm phiền anh ta, cô cũng bị kinh hãi rồi, dọn phòng nghỉ ngơi đi”
“Vậy… Vậy tôi có thể ngủ cùng với Hứa Trúc Linh không?”
“không thể”
Cổ Thành Trung nói một cách chắc nịch, trực tiếp kéo Hữa Trúc Linh đến sau lưng mình, ngay lập tức gọi người hầu: “Chuẩn bị cho cô đây một con gấu bông mét sáu, để cô ấy ôm ngủ. Cô Trâm, dù sao tắt đèn rồi thì cũng giống nhau cả, không có gì khác biệt “Vợ, chúng ta nên đi ngủ rồi” Nói xong một tràng, kéo theo Trúc Linh rời đi đến đầu cũng không quay lại, vì sợ một giây Hửa Trúc Linh mềm lòng sẽ đồng ý. Nhất định phải xuống đao trảm thật nhanh, nhân lúc đại não của cô còn đang mơ hồ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đem người đưa đí. Hứa Trúc Linh về đến phòng ngủ, mới phản ứng kip: “Anh đó, người ta dù gì cũng là khách, sao anh lại như vậy chứ?”
“Anh hết sức nhân nghĩa, chẳng lẽ anh phải cho mượn vợ sao? Em chỉ có thể ngủ với anh, người khác đều không thể, bất kể nam hay nữ”
“Vậy sau này em có con rồi thì sao, anh định ghen với con luôn à?”
“Tại sao không? Vợ của anh là của anh, tụi nó muốn thì tự mình tìm đi!”
Cố Thành Trung nói một cách đương nhiên như vậy khiến cô dở khóc dở cười.
Một người điềm tĩnh như vậy, làm sao mà trong những chuyện như thế này lại trẻ con như thế chứ?
Nhưng nói đến cái này, Hứa Trúc Linh vô thức chạm vào bụng của mình.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Hai người cũng đã một thời gian không dùng biện pháp tránh thai rồi, tính đến nay cũng gần hai tháng rồi, bụng của mình sao vẫn chưa có chút động tĩnh gì vậy chứ.
Mặc dù nói không vội có con, nhưng Cố Thành Trung cũng đã ba mươi tuổi rồi, chắc chắn là muốn.
Cô cũng muốn sinh cho anh một đứa trẻ bụ bẫm.
“Chú ba Cố, ngày mai kêu bác sĩ kiểm tra một chút đi, bụng của em sao vẫn chẳng có chút động tĩnh gì vậy”
“Em muốn sinh con sớm vậy sao? Em chỉ mới hai mươi tuổi thôi mà, một khi có con sẽ phải lo nghĩ rất nhiều đó”
“Anh sao chỉ nghĩ cho em vậy, anh đã ba mươi tuổi rồi đấy, tự anh không gấp sao?”
Hứa Trúc Linh khó khăn nói.
“Anh không vội, có em là đủ, anh cũng không muốn có thêm một người cướp em với anh”
Anh nói một cách hách dịch.
Hứa Trúc Linh dở khóc dở cười, tính sở hữu của Cố Thành Trung cũng mạnh quá rồi.
Ngày hôm sau, khi bác sĩ đến kiểm tra cho.
Kỷ Thiên Minh, cô cũng kiểm tra thử một chút Tất cả các chỉ số cơ thể đều bình thường, muốn kiểm tra sâu hơn thì phải đến bệnh viện.
Nhưng kết luận ban đầu thì vấn đề không phải là ở cô.
Cô lặng lẽ kéo bác sĩ vào góc hỏi.
Khi bác sĩ thấy cách cô muốn nói nhưng không biết cách mở miệng, chịu không được tò mò: ‘Mợ chủ, mợ có chuyện gì cứ nói đi không phải ngại đâu ạ”
“Chuyện đó… Không phải vấn đề ở tôi, có phải vấn đề nằm ở chỗ Cổ Thành Trung không? Cố Thành Trung là một người đàn ông bình thường, nhưng cũng giữ mình trong nhiều năm, đều là tự mình giải quyết, bây giờ bụng của tôi lại không có động tĩnh gì, liệu có phải là di chứng không?”
“Khụ khụ….
Bác sĩ nghe thấy thì ho hai tiếng, Hứa Trúc Linh đúng là không nói cho người ta kinh ngạc đến chết thì không thôi! Lời như vậy cũng dám nói, nếu như lọt vào tai của Cố Thành Trung không biết có còn đường sống không nữa?
“Cũng không thể nói như vậy được, việc mang thai phụ thuộc vào nhiều khía cạnh. Tất nhiên… Cũng không thể loại trừ được…”
“Nếu không, bác sĩ khám thử cho anh ấy xem? Tôi không có vấn đề gì đúng không. Bác sĩ có nghĩ là tôi có lý không?”
Bác sĩ không biết làm thế nào nhìn cô, ngay cả có lý bằng trời, ông cũng không dám.
Không lẽ tự mình chạy tới trước mặt Cố.
Thành Trung và nói: “Vợ của anh nghĩ rãng về chuyện đó anh có vấn đề, tôi làm cho anh một kiểm tra nhé.”
Ông ta sợ rằng một giây sau khi ông ta nói xong thì cũng có thể về chầu tổ tiên được rồi.
“Chuyện này, mợ chủ à, hãy tha cho tôi đi, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đi tìm cậu chủ để làm kiểm tra”
“Thế thì phải làm sao bây giờ?”
‘Có thể cho anh ấy đi kiểm tra nam khoa” “Đúng rồi, sao tôi lại quên mất bệnh viện chứ, nơi đây không phải là Đà Nẵng, anh ấy có nổi giận cũng không thể dẹp được cả một cái bệnh viện chứ, phải không? Tôi sẽ đi đăng ký, hẹn gặp một chuyên gia, đảm bảo sẽ ổn thôi!”
Hứa Trúc Linh có được chủ ý thì lập tức đi làm Bác sĩ nhìn bóng cô ấy đi và lắc đầu.
“Mợ chủ à, mợ đây là đang vuốt râu hùm, xỉa răng cọp… tự tìm cái chết!”
Hứa Trúc Linh rất nhanh đã hẹn được chuyên gia, khoảng hai giờ vào buổi chiều.
Hẹn Cố Thành Trung đến bệnh viện rất đơn giản, nói răng cô không cảm thấy khỏe, đi đến bệnh viện để kiếm tra, cảm thấy các bác sĩ gia đình là không đủ tốt.
Tuy nhiên, khi càng đi sâu vào trong, anh cảm thấy có điều gì đó không đúng, cuối cùng anh nhìn thấy hai từ nam khoa thì chau mày gắt gỗng “Số 83, Cố Thành Trung, có ở đó không?”
“Có ạ!” Hứa Trúc Linh giơ cánh tay nhỏ của cô ấy lên.