Cô nuốt nước miếng, nói: “Chuyện đó… Tôi vừa mới ly hôn nên mới đi xem „ mắt…
“Như vậy rất tốt mà.”
“Anh nói sao?”
Hứa Trúc Linh mở to mắt nhìn Hình Quân Lâm, hoài nghỉ tự hỏi mình xem có phải cô đã nghe nhầm không.
“Cô đã rõ ràng trong mối quan hệ vừa rồi của mình, có thể thấy cô là một người thẳng thắn, dứt khoát. Tôi rất ngưỡng mộ tính cách của cô Hứa đây, cho dù đã trở thành gia đình thì cũng có thể tan vỡ.”
“Tôi đã có con nhỏi”
“Đứa trẻ đó là cô nhận nuôi, cho dù nó là đứa trẻ do chính cô sinh ra, tôi cũng không để ý.”
“Ừm… Anh quả là người tấm lòng bao dung, rộng lớn…”
Đúng vào lúc ấy, Hình Quân Lâm lấy chiếc bút máy đang để trước ngực ra, viết lên khăn ăn.
“Tôi biết cô vẫn đang giữ điện thoại với dì Quý, tôi cũng như cô, bất đắc dĩ nên mới bị ép tới đây, hôm nay tin tức tôi và cô đi xem mắt đã truyền đi khắp Đà Nẵng”
“Sao cơ?”
Hứa Trúc Linh kinh ngạc che kín miệng thốt lên.
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Quý Thiên Kim: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Trúc Linh sợ tới mức lập tức tắt ngay điện thoại, hỏi: “Nhưng tại sao chứ? Ai là người loan tin ra ngoài?”
“Là dì Quý Thiên Kim, chình vì áp lực phải lo cho gia đình, tôi chỉ là một lá chắn đáng thương thôi. Đương nhiên, nếu cô Hứa muốn tiếp tục hợp tác với tôi, tôi sẽ rất vui.”
Hứa Trúc Linh nghe xong, trong lòng cô run lên ,, tâm trí cô bắt đầu xuất hiện những âm thanh u ám.
“Cô thích ai, có thể nói cho tôi biết.
Tôi sẽ giúp cô tìm hiểu, nếu cảm thấy phù hợp, tôi cũng có thể giúp cô cầu hôn.”
“Nếu anh ta đồng ý, tôi sẽ giết cả nhà anh ta. Còn nếu anh ta không đồng ý, tôi sẽ chém anh ta một nhát, cô nói xem như vậy có được không?”
Chuyện này nếu để Cố Thành Trung biết được, người đàn ông kia sẽ không còn đường sống, cả bản thân cô cũng vậy!
“Nếu vậy thì… Anh mau chạy đi, chồng cũ của tôi vốn rất hẹp hòi. Tôi cứ nghĩ chúng ta có thể gặp nhau trong sự lặng lẽ, không ngờ mọi chuyện lại trở nên ồn ào đến vậy. Tôi có thể cảm nhận được sát khí, chồng cũ của tôi chắc chắn là đang trên đường tới đây, anh chạy trốn được bao xa thì hãy mau đi đi!”
Hứa Trúc Linh hoảng loạn đứng dậy, cô vội vã xách túi chạy ra ngoài.
Hình Quân Lâm buồn bực nói: “Cô và anh Trung không phân chia rõ ràng sao?”
“Có rõ ràng không? Tôi cũng không biết nữa, có lẽ… tôi đã quen rồi, sự sợ hãi xuất phát từ bản năng!”
Dù sao, Cố Thành Trung cũng là một con sói hôi hám, còn tôi chính là một con thỏ trắng ngây thơi Hứa Trúc Linh không có thời gian để nói những lời thừa thãi, cô đi ra nhà xe với tốc độ nhanh nhất có thể, lái thẳng xe tới tập đoàn Phát Đạt để chạy trốn.
Cuối cùng cô cũng đến văn phòng của Ngôn Phúc Lâm, còn chưa kịp thở thì điện thoại cố định ở văn phòng đột nhiên vang lên.
Ngôn Phúc Lâm liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục nghe điện: “Xin lỗi…”
“Tôi là Cố Thành Trung.”