Cô sợ đến nỗi nói không ra lời, không ngừng lùi lại, nhưng lại bị anh ta bắt lấy mắt cá chân dễ như trở bàn tay, đột nhiên kéo trở lại.
Anh ta bóp chặt cổ của cô, hơi thở tăm tối tỏa ra khắp toàn thân, tựa như đến từ vực sâu địa ngục.
Giờ phút này anh ta không hề giống con người, mà là ma quỷ!
“Tại sao không tiếp tục giả vờ, tại sao lại tỉnh lại sớm như vậy, tại sao phải nhắc nhở tôi rằng Ngọc Diệp sẽ không trở lại nữa, tại sao các người đang lừa gạt tôi nhưng lại lừa gạt cẩu thả như thế. Tại sao không tiếp tục coi tôi như một thằng ngu, tại sao, tại sao, tại sao!”
Từng tiếng vặn hỏi đánh vào trong tim.
Cô sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, không thể thốt ra một từ nào.
Tay anh ta dần dần ra sức, có vẻ như là thật sự muốn giết cô.
“Khụ khụ…”
Cô chịu đựng ho khan một cách khó khăn, vô cùng chật vật.
Cô không muốn chết, cô còn muốn đi tìm Cố Thành Trung, cô còn có Cố Hy, còn có cậu mợ, còn có rất nhiều anh trai…
Trong phút chốc này, trong đầu cô hiện lên gương mặt của rất nhiều người, cô chỉ biết mình không thể chết, cũng không đáng chết!
“Chị… cứu em… chị, cứu em…”
Cô lẩm bẩm kêu.
Một chữ chị này khiến cơ thể Phó Minh Tước run rẩy mạnh mẽ.
Con ngươi anh ta co lại, đột nhiên ý thức được bản thân đang làm gì, sợ đến nỗi lập tức buông tay.
Việc đầu tiên anh ta làm không phải là sám hối và xin lỗi Hứa Trúc Linh, mà là hướng về phía quan tài thủy tinh kia.
“Ngọc Diệp, xin lỗi, anh từng hứa với em rằng nhất định sẽ tìm được em gái của em, sẽ không làm tổn thương cô ấy, nhưng anh… nhưng anh đã làm gì? Em đừng tức giận, anh sẽ không làm vậy nữa, anh không động đến cô ấy, anh thật sự không động đến cô ấy!”
Phó Minh Tước nhào vào trên quan tài, bả vai run rẩy, là một người đàn ông nhưng giờ phút này lại nước mắt lã chã, khóc giống như một đứa trẻ vậy.
Hứa Trúc Linh còn chưa kịp ổn định lại hô hấp, thấy anh ta như vậy trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.
Chị có được một người chồng như vậy, cho dù là đã mất chắc cũng sẽ rất vui.
Hơn nữa…
Từ lúc bắt đầu Phó Minh Tước đã biết là giả, tại sao còn muốn lừa mình dối người?
“Anh… anh rể, người đã chết không thể sống lại, anh không nên lưu luyến quá khứ nữa. Anh còn có Minh Diệp mà! Tôi nghĩ cho dù chị không về được nữa, cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, bảo vệ bố con anh”
Giờ phút này, cô bằng lòng tin tưởng chị vẫn luôn tồn tại, ở trong cõi u minh bảo vệ bọn họ!
“Cô không hiểu, cô không hiểu gì hết, cô vốn không hề biết trong lòng tôi Ngọc Diệp quan trọng đến nhường nào!”
Anh ta đau đớn kêu gào, đau khổ đến tột cùng!