Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 417


Em… Ghét anh như vậy ư?” Giọng nói của anh ta vang lên một cách khó nhọc, còn nghe cả tiếng hít vào do đau khiến Bạch Minh Châu cũng thấy đau.


Ghét ư?


Cô ấy đặt tay lên ngực và tự hỏi.


Hồi đầu cũng khá là ghét, cảm thấy anh ta chính là sao chổi tới ám đời mình, cho nên cứ mỗi lần gặp lại là có chuyện chẳng lành xảy ra.


Thế nhưng thời gian cứ thế trôi qua, dường như mọi thứ cũng trở nên khác đi.


Ngày xưa anh ta chính là phiền phức nhưng khi Ôn Ngụy Phong có thể bảo vệ cô, có thể quan tâm cô, có thể làm những món ăn ngon cho cô, có thể đi mua thuốc mỗi khi cô bệnh… Dường như tất cả những điều đó đã khiến cho cô không cách nào quên nổi, nhưng thế thì sao?


Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn tinh thần để đi yêu một người, cô ấy cũng không thể nhìn thẳng vào trái tim mình.


Bây giờ suy nghĩ trong đầu cô đang rối bời, không muốn giải quyết vấn đề tình cảm. “Ôn Ngụy Phong, chúng ta không thể đến với nhau được đâu.”


“Vì sao?”


“Tôi không thể theo anh về London, chỉ mỗi chuyện đó thôi đã đủ để quyết định chúng ta không có tương lai gì với nhau rồi! Anh sẽ không ở lại đây vì tôi và tôi cũng không thể theo anh đi, nguyên nhân chỉ đơn giản là như thế. Vả lại… Anh vẫn chưa hiểu hết con người tôi, chúng ta không thích hợp với nhau đậu anh có hiểu chưa?”


Những lời đó như những con dao đâm vào tim Ôn Ngụy Phong.


Anh sẽ không ở lại đây vì tôi.


Tôi cũng không thể theo anh sang đó.


Nguyên nhân chỉ đơn giản là như thế thôi. Đúng vậy… Tại sao anh ta lại có thể quên những điều này được cơ chứ. Hết tháng tám anh ta sẽ rời khỏi nơi này và trở lại London.


Người thân và gia đình của Bạch Minh Châu đều ở đây thì làm sao cô ấy có thể gả sang nước ngoài?


Lẽ ra khi biết rõ những điều đó thì anh ta nên dập tắt mọi hy vọng, nhưng vì sao vẫn còn dây dưa không rõ ràng, nhất quyết phải có được một kết quả. “Thế em… Có yêu anh không?” Giọng Ôn Ngụy Phong trở nên khàn khàn, anh ta thoáng dừng lại, dường như đang trở thành một con người dè dặt hơn bao giờ hết.


Những lời đó. Cứ quanh quẩn bên tai Bạch Minh Châu như những lời thôi miên không hồi kết. “Không yêu. Cô ấy bất chấp nói: “Tất cả đều là do anh tự biên tự diễn thôi, anh hoàn toàn không phải là mẫu người tôi thích, hơn nữa tôi vẫn còn nhớ thương người đàn ông tôi từng yêu trước kia, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không thể quên được?”


“Rốt cuộc người đàn ông đó là ai mà có thể khiến em quyến luyến mãi không quên như thế?”


“Anh ấy hơn anh rất nhiều, anh còn thua xa. Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi đó thôi nhưng lại đủ sức hóa thành dao giết chết trái tim anh.


Anh ta còn chẳng thể biết được người đó là ai, trông như thế nào, cao thấp mập gầy hay làm ngành nghề gì… Anh ta còn chưa kịp đấu tranh công bằng thì đã bị Bạch Minh Châu phản án tử hình. Anh ấy hơn anh rất nhiều, anh còn thua xa.


Anh ta nghĩ trên đời này chẳng còn một lời nào độc ác hơn như thế. “Bạch Minh Châu, ra không phải anh ngây thơ mà người ngây thơ từ trước đến giờ luôn là em. Em tưởng bản thân mình cực kì trưởng thành chín chắn, tự nghĩ rằng vai mình có thể gánh vác được và tay có thể làm hết tất cả mọi thử. Thật ra. Em cực kì yếu ớt, em còn không thể đánh bại được anh.”


“Anh… Anh nói dối, làm gì có chuyện tôi không thể đánh lại anh được?” Cô tức giận nói.


Làm quái gì có chuyện cô không thể đánh bại được cái tên vô dụng này khi đã học võ lâu như thế hả?


Cô ấy tức giận giơ tay lên vung một cú thật mạnh, nhưng không ngờ anh ta lại có thể dễ dàng tóm lấy như thế.


Dường như tay của Ôn Ngụy Phong đã trở nên thô ráp hơn rất nhiều và cũng không còn trắng như trước kia nữa.


Và làn da thô ráp đó khiến cô hơi đau.


Bạch Minh Châu giật mình nhìn anh ta, không ngờ anh ta lại có thể tóm được cú cấm của cô dễ dàng như ăn một cái bánh.


Từ khi nào mà anh ta lại trở nên mạnh mẽ như vậy?


Cô ấy không tin vào điều đó nên lại vung thêm một cú đấm thật mạnh nữa, nhưng anh ta vẫn đón được. “Đừng nói anh không bằng người khác, em vẫn chưa biết anh có những ưu điểm gì đã phán là anh thua. Em là trọng tài thiếu công bằng nhất trên đời, thẻ vàng cũng không có, thẻ đỏ cũng chẳng cho đã phán anh bị đuổi ra sân không có tư cách đá bóng, em thật sự rất tàn nhẫn. “Ôn Ngụy Phong…


Cô ấy thì thào tên Ôn Ngụy Phong, nghe thấy giọng nói đó thì tim lại đau nhói lên như dao cắt, cực kì đau đớn. “Bạch Minh Châu, anh chúc em có thể cùng người em yêu sống đến răng long đầu bạc và cũng nguyền rủa em phải mãi mãi giữ lại sự áy náy trong tim mình dành cho anh.”


Anh ta buông lỏng tay ra và xoay người bỏ đi.


Anh muốn cô phải mãi mãi nhớ về những lời mình đã nói vào ngày hôm nay, đó là những lời tàn nhẫn và tổn thương người khác đến nhường nào.


Bạch Minh Châu nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, mũi chua xót, nước mắt suýt dâng lên.


Cô ấy vẫn cố gắng kìm nén, liên tục lau khỏe mắt, sợ nước mắt lại lặn xuống. Cổ họng vẫn còn mùi máu tươi quanh quần mãi không tan khiến cô chợt nghẹn ngào.


Cô cứ đi lang thang ngoài đường thật lâu mới trở về nhà với gương mặt đờ đẫn.


Cả người không còn chút sức sống nào.


Hứa Trúc Linh ngủ đến tận bốn giờ chiều mới mơ màng tỉnh lại. Cô ấy nhìn thấy sắc mặt Bạch Minh Châu không được ổn lắm bèn lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, sao sắc mặt của cậu lại tệ thế này? Cậu đang khóc hả? Mắt đỏ như con thỏ rồi kìa. Ai bắt nạt cậu thế? Tớ trả thù cho cậu, dù tớ không làm được thì cũng gọi Ôn Ngụy Phong tới, anh ấy lợi hại lắm, chắc chắn có thể đánh cho người đó sợ chạy biến!”


“Trúc Linh, hình như hôm nay tớ đã làm sai chuyện gì đó rồi…


Cô ấy không biết phải nói chuyện này thế “Chuyện gì thế?” nào. “Thôi bỏ đi, không có gì, để tớ bình tĩnh lại chút đã. Cũng không còn sớm nữa, cậu tranh thủ về đi, chủ An đã gọi điện thoại thúc giục hai lần rồi đấy, chú ấy sợ cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cậu mau đi về đi, trưa nay cậu uống khá nhiều rồi, tốt nhất nên về nhà ngủ một giấc.”


“Cậu… Không xảy ra chuyện gì thật chứ?” Bạch Minh Châu nghe thế thì chợt giật thót, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Hứa Trúc Linh.


Ánh mắt ấy cực kì hiền hòa nhưng lại như dòng nước có thể soi thấu đến tận trong tâm khảm khiến Bạch Minh Châu cảm thấy hơi xấu hổ.


Cô ấy vội vàng chuyển tầm mắt, lắc đầu nói không có gì rồi thúc giục Hứa Trúc Linh mau về đi, đừng ở nhà cô ấy choáng hết chỗ.


Bạch Minh Châu nằm trên giường, cả căn phòng trống rỗng và trái tim cô ấy cũng thế.


Cô ấy bất chợt đứng dậy đi ra ngoài ban công và nhìn sang nhà bên cạnh nhưng bên đó chẳng có tí tiếng động nào.


Cô ấy tự biết bản thân mình nói chuyện hơi quá đáng, muốn sang xin lỗi nhưng không biết phải mở lời thế nào. Cô ấy thật sự không nghĩ đến việc có thể đến với Ôn Ngụy Phong, cũng không tin rằng mình lại yêu anh ta.


Cô ấy yêu Nguyên Doanh nhiều năm như thế, làm gì có chuyện cô lại đánh mất trái tim mình cho một người vừa mới quen biết được mấy tháng?


Vả lại… Trước đây cô ấy đã làm không biết bao nhiêu chuyện hoang đường khiến người ta căm ghét như thế, nếu Ôn Ngụy Phong biết chắc cô phải đào cái lỗ chui xuống mất.


Tư tưởng của anh ta khá là truyền thống, nếu biết cô từng thích anh trai mình, dù rằng hai người không hề có mối quan hệ máu mủ nhưng khi cô ấy yêu Nguyên Doanh thì bọn họ cũng không biết chuyện đó.


Cô còn cùng với Nguyên Doanh…


Tuy là cô ấy chưa bao giờ hối hận nhưng chưa chắc người khác đã có thể hiểu được điều đó.


Cô nghĩ chắc tất cả những người đàn ông đều không thể bỏ qua chuyện này nhỉ? Cô nghĩ đến đó thì tâm trạng khá nặng nề, hình như đó là một nút thắt không cách nào gỡ ra được khiến đầu cô đau như búa bổ Cô ngồi ghế treo ngoài ban công, ngơ ngác bần thần cả buổi chiều.


Cuối cùng cô thật sự quá mệt, không thể chịu nổi nửa mới năm lên giường ngủ.


Sáng hôm sau cô xuống nhà vứt rác, không ngờ quản lý nhà trọ lại ngăn cô: “Cô có thể liên lạc với anh Ngụy Phong hàng xóm cũ ở nhà bên cạnh không? Anh ta có lấy những vật dụng gia đình trong nhà không? Nếu không thì tôi sẽ xử lý. “Cái gì mà hàng xóm cũ?”


“Cô không biết gì ư? Chiều hôm qua anh ta đã chuyển đi rồi, kết thúc hợp đồng thuê nhà luôn. Nhưng hôm qua tôi đến nhà kiểm tra thì phát hiện trong nhà có rất nhiều thứ anh ta mua thêm về, nhìn là biết giá cao ngất ngưỡng nên không dám đụng tới. Tôi không liên lạc được với anh ta, chắc là hai người quen thân với nhau nên tôi mới tới đây hỏi cô.”


Chuyển đi… Nghe thấy hai chữ đó, dường như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy tim Bạch Minh Châu khiến cô không thể thở được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK