Thiệu Kinh Đình nghe vậy, sắc mặt của anh ta hơi thay đổi, sau đó nở một cười nhẹ: “Có thật không? Hai người rất hợp nhau, tên tôi là Thiệu Kính Đình, rất vui được gặp anh.”
“Ôn Mạc Ngôn.”
Sau khi chào hỏi, Bạch Minh Châu dẫn anh ta vào “Tại sao anh lại nói là bạn trai của tôi?” nhà.
“Tôi có thể nói… Đây không phải là suy nghĩ của tôi không? Đó là ý thức của nhân cách thứ nhất.”
Thiện Ngôn hung hăng nhíu mày, sắc mặt có chút nghiêm trọng. uỷ anh là gì?”
“Tên phế vật kia biết đến sự tồn tại của Thiệu Kinh Đình, em ở trong nhà người khác chờ đợi một tiếng, anh ta lập tức nhìn chằm chằm giám sát cả một tiếng. Tôi có thể cảm nhận được lửa giận của anh ta, chỉ hận không thể nào chém người đàn ông kia ra làm trắm ngàn mảnh “
“Còn tôi thì sao? Anh ấy muốn làm gì tôi?”
“Cũng không phải là suy nghĩ gì tốt, cho nên không nói cũng được.” Thiện Ngôn nói: “Vừa rồi, vốn đi tôi không muốn quan tâm đến Thiệu Kinh Đình nhưng lại không ngờ… Tôi không thể nhìn được, tôi có thể cảm nhận được sức mạnh của nhân cách chính, bây giờ chúng tôi đang sống với nhau rất hòa bình nhưng tôi cảm thấy rằng nếu tình trạng này tiếp tục phát triển, tôi sẽ biến mất trong cơ thể này.”
“Bạch Minh Châu, em muốn giết chết tôi sao? Giết chết tôi trong một trạng thái linh hồn, tên phế vật kia bởi vì em mà trong lòng có ám ảnh và hận thù, vì vậy mới trở nên mạnh mẽ như thế, sớm muộn gì cũng sẽ nuốt chửng tôi không còn chút gì.”
Thiện Ngôn bất lực nói.
Bạch Minh Châu nghe nói như thế, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng sự tồn tại của loại linh hồn học, tinh thần phân liệt này không thể dùng khoa học giải thích được, vậy thì có điều gì không thể xảy ra chứ? “Thật xin lỗi.”
Cô ta chỉ có thể nói ra ba chữ này. Cô ta không thể nói ra sự thật, bởi vì như vậy thì hình tượng của Ôn Thanh Hoàn trong lòng On Mạc Ngân sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Đó là người chỉ mà anh ta kính trọng nhất, Bạch Minh Châu không thể tàn nhẫn như vậy được.
Thiên Ngôn cảm nhận được nỗi đau khổ của cô ta, không nhịn được tiến lên, ôm cô ta vào trong lòng
Bàn tay lớn vuốt ve mái tóc của Bạch Minh Châu, trong lòng anh ta tràn ngập áy náy nói: “Người phải nói xin lỗi là tôi mới đúng, tôi không nên khiến em đau khổ như vậy, sự tồn của tôi trở nên có ý nghĩa vì có em. Tôi ra ngoài bởi vì em, rời đi cũng bởi vì em, tôi nghĩ đây là cái kết đẹp nhất “
“Chính là bởi vì tôi cảm nhận được nhân cách chính trở nên mạnh mẽ, cũng ý thức được mình sẽ lại biến mất nên tôi mới không buông bỏ được, muốn ở bên cạnh em nhiều hơn, cũng muốn sống cho chính bản thân mình.”
“Vì vậy, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.”
Bạch Minh Châu nghe nói như thế, cả trái tìm cũng mau chóng trở nên tan chảy.
Thiện Ngôn… là người bị hại, là người vô tội nhất.
Cô ta không ngờ rằng mình không chỉ làm tổn thương Ôn Mạc Ngôn, mà còn làm tổn thương Thiện Ngôn nữa.
“Tôi xin lỗi… tôi thực sự xin lỗi…
Bạch Minh Châu chật vật thì thấm, cổ họng như nghen lại, không kìm chế được nước mắt nữa, tùy ý rồi xuống.
Thiện Ngôn ôm chặt lấy cô ta, võ vào lưng cô ta liên tục như dỗ dành một đứa trẻ.
Trong lòng cô ta cũng có rất nhiều đau khổ, nhưng tên phế vật kia đã bị hận thù che mắt, không cảm nhận được sự đau lòng của cô ta.
Vậy thì anh ta sẽ đền bù giúp tên phế vật kia, đây là điều duy nhất anh ta có thể làm bây giờ.
Bạch Minh Châu khóc mệt rồi thì ngồi nghĩ ngợi ở trên ghế sa lon còn Thiện Ngôn thì xuống bếp nấu com.
Kỹ thuật của anh ta có hạn, cuối cùng chỉ làm được hai bát cơm trứng chiên.
Bạch Minh Châu cũng không bắt bẻ gì, ăn không sót lại chút nào, Thiện Ngôn lập tức rất có cảm giác tự hào như vừa làm được chuyện lớn.
“Mà này, buổi tối tôi ở đâu?”
“Chắc trợ lý của anh đã sắp xếp khách sạn cho anh rồi. Anh biết rõ tung tích của Mạc Ngôn, nhất đỉnh cũng phải biết buổi tối anh ấy ở đâu, đứng hỏi tôi lung tung như vậy, tôi sẽ không để anh ở đây đâu”.
Thiện Ngôn sở sở mới của mình một cách bất lực rồi nói: “Phụ nữ thông minh quá cũng không tốt!”
“Là anh tự nghĩ tôi quá ngu ngốc, ăn xong thì về luôn đi, tôi cũng mệt mỏi cả ngày rồi.”
“Nhưng tôi vẫn còn ốm”
“Sẽ có người chăm sóc cho anh.”
“Em yên tâm đến vậy sao?”
“Ừm, rất yên tâm.”
Cô ta đẩy Thiện Ngôn ra, anh ta đen mặt đưa tay chạm vào mũi mình.
Thiện Ngôn bất đắc đi nhún vai, xoay người rời đi, nhưng trong lòng lại có một chút không nỡ.
Điều này bao gồm cả cảm xúc của anh ta, nhưng nhiều hơn chính là những cảm xúc nhẹ nhàng.
Nhân cách chính cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhân cách thứ hai sao?
Anh ta vẫn luôn quen thuộc với hành động của Ôn Mạc Ngôn, giống như một người ngoài cuộc hiểu rõ rằng mọi thứ.
Nhưng… bây giờ có phải ngược lại không? Vẫn chỉ là những cảm xúc mãnh liệt ngẫu nhiên mà thôi.
Thiện Ngôn bực mình nhíu mày, không ngờ tên phế vật kia lại có thể phát triển nhanh đến mức vượt quá tầm với của mình.
Bạch Minh Châu nằm ở trên giường, thở ra một hơi dài ngột ngạt, trong lòng cảm thấy hết sức phức tạp.
Sự xuất hiện của Thiện Ngôn khiến cô ta phải hút thở một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc.
Nhưng mà… cảm xúc này có thể kéo dài bao lâu dây?
Dường như mối quan hệ của cô ta và Ôn Mạc Ngôn đã rơi vào ngõ cụt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Bạch Minh Châu vang lên, là số của Ôn Thanh Hoàn.
Cô ấy đã từng gọi cho Bạch Minh Châu một cuộc, cũng bởi vì một cuộc gọi đó, đã đề lại bóng ma đối với dãy số này trong lòng cô ta.
Khi nhìn thấy lần nữa, ngón tay cô ta cũng hơi run
Cuối cùng, ấn nút nghe.
Lần trước khi trả lời điện thoại, cô ta vẫn gọi là “Chị Thanh Hoàn” vì khi đó, cô ta là bạn gái của Ôn Mạc Ngôn.
Nhưng bây giờ bọn họ không liên quan gì đến nhau nữa.
Trong lòng Ôn Thanh Hoàn cũng cảm thấy khó chịu khi nghe được cái danh xưng này.
Cô ấy rất biết ơn Bạch Minh Châu, cô ta đã hiểu chuyện rồi hy sinh thật nhiều như thế.
Cô ấy nợ cô gái này rất nhiều ân tình.
“Ừ” Cô ấy cứng ngắc đáp: “Ôn Mạc Ngôn đi Đà Nẵng, không gây phiền toái cho em chứ?”
“Cũng có một chút, nhưng… nhân cách thứ hai xuất hiện, cho nên đã ổn định hơn rất nhiều.”
“Nhân cách thứ hai.”
Ôn Thanh Hoàn vẫn chưa từng nói chuyện qua với nhân cách thứ hai, vì vậy không hiểu được tính cách của Thiện Ngôn.
“Ừm, cô tìm tôi có việc sao?”
“Thằng bé cần phải trở về đề chủ trì tình hình tổng thể, không nên lãng phí thời gian ở Đà Nẵng. London mới là thị trường chủ yếu của nhà họ Ôn, lần này thắng bé đ… là muốn đến tìm em, chị không liên lạc được với thắng bé nên đành phải tìm đến em, thật xin lỗi, lại làm phiến em rồi.”
“Cô On… liệu anh ấy có thực sự trưởng thành và mạnh mẽ hơn không?”
“Đúng vậy, chị hứa với em tháng bé sẽ dẫn dắt nhà họ Ôn trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ không hổ thẹn với kỳ vọng của bố, cũng sẽ không phụ lòng mong đợi của
Bạch Minh Châu nghe nói như thế, trong lòng không biết cảm thấy như thế nào.
An ủi hay là đau đớn đây? “Bây giờ Ôn Mạc Ngôn không cần tình yêu, thắng bé cần sự giúp đỡ. Thằng bé phải nhanh chóng trưởng thành và một mình đảm đương vai trò của bản thân. Thật xin lỗi, là chị đã làm tổn thương em.”
“Em biết, có lẽ anh ấy cũng phải trở thành người giống như Có Thành Trung thì mới có thể một mình đảm đương vai trò của bản thân. Từ từ sẽ đến thôi, kiểu gì cũng sẽ mạnh mẽ mà.”
Cô ta không may mắn, lại gặp được Ôn Mạc Ngôn vào thời điểm anh ta cần trưởng thành.
Cô ta không muốn trở thành chướng ngại vật mà muốn trở thành bàn đạp.
Sự khác biệt giữa Ôn Mạc Ngôn và Cổ Thành Trung là Cổ Thành Trung đã đủ ổn định và mạnh mẽ để bảo vệ mọi thứ anh mong muốn, bảo vệ người anh yêu và những người thân yêu của anh. Ngay cả khi có nhiều trở ngại, anh cũng có thể bảo vệ Hứa Trúc Linh khỏi những tổn thương.
Nhưng Ôn Mạc Ngôn vẫn còn chưa đủ, anh ta còn rất yếu, không thể đạt đến độ cao như vậy.
Anh ta cần một chất xúc tác.
Sự căm ghét mà Bạch Minh Châu tạo ra chính là chất xúc tác tốt nhất, có thể nhanh chóng khiến anh ta trường thành như người khổng lồ.
“Nếu như em gặp thằng bé thì hãy bảo thắng bé nhanh chóng trở về, không chỉ chị đang tìm thắng bé mà Christie cũng đang tìm thẳng bé. Mặc dù Biellmann đồng ý kéo dài thời hạn, nhưng ngay cả một tháng thằng bé cũng không thèm giải quyết, sớm muộn gì Biellmann cũng sẽ hủy bỏ trì hoãn mà thôi, thăng bê làm loạn. Chị nghĩ… em sẽ không làm loạn cùng với thắng bé đầu đúng không?”.