Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1290


Anh tự nhận khả năng chịu đựng của mình hơn người, hiếm có người có thể đánh bại được. Thật không ngờ huân hương này lại mạnh như vậy, thành phần trong đó có chứa chất gây ảo ảnh, cũng khiến cho thần kinh của anh có chút rối loạn.


Anh cố nhịn, duy trì lý trí, không có bất kỳ hành động quá đáng nào, tiếp tục bình thản bôi thuốc.


“Tôi biết, tôi sẽ không làm khó cô, cô đã trả giá rất nhiều vì nhà họ Cố. Chỉ là… tôi không phải chồng của cô, chúng ta không có cơ hội.”


“Anh… không phải anh đã từ bỏ tìm kiếm Hứa Trúc Linh rồi sao?”


“Nhưng cô ấy vẫn là vợ tôi, mọi người đều biết.”


“Nhưng… người đã mất tích lâu như vậy, cho dù còn sống, vậy… vẫn còn trong sạch ư? Coi như là còn, nhưng nếu người ngoài biết được chuyện cô ấy chung sống hơn mười ngày với một người đàn ông, người ta có tin hay không? Cuối cùng là tổn hại đến danh dự của Tập đoàn Cố Linh, danh dự của anh đó!”


Tạ Quế Anh vội vàng nói: “Em biết anh là người coi trọng tình cảm, nhưng mà anh đã tận tình tận nghĩa với Hứa Trúc Linh rồi”


“Anh không cần phải gánh vác bất cứ điều gì, em cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Em không cầu mong gì cả, cũng không oán hận gì hết, chỉ cần có thể ở bên anh, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, là em thỏa mãn rồi!”


Giọng nói của cô ta nhỏ nhẹ tinh tế, khiến người ta phải thương tiếc.


Cô ta khẽ chớp mắt, nước mắt rơi xuống làm ướt gối.


Cố Thành Trung đưa tay nắm cằm cô ta, cô ta ngước mắt lên đối mặt với anh.


“Cô thật sự không cầu mong gì, cũng không oán hận?”


“Đương nhiên, mấy năm nay em vẫn luôn chăm sóc bà chủ Cố, bây giờ đến ở nhà họ Cố em mới tìm được một chút cảm giác có gia đình. Vốn dĩ em không có gì cả, là mọi người cho em một mái nhà, mọi người đều đối xử với em rất tốt, em còn cầu mong gì nữa?”


“Em không cầu được đáp lại, em chỉ hy vọng… anh đừng ngăn cản em thích anh, chỉ vậy thôi”


“Vậy cô muốn gì? Nói cho tôi biết?”


“Em chỉ muốn ở lại bên cạnh anh, có thể chứ?”


Cô ta mở to hai mắt, khát khao mà nói.


Cố Thành Trung im lặng một lát, rồi lập tức nói: “Có thể”


“Được rồi, bôi thuốc xong rồi, tôi còn có việc khác cần phải làm, đi trước đây”


Cố Thành Trung lạnh nhạt nói rồi xoay người rời đi, để lại một mình Tạ Quế Anh mừng thầm.


Đây chính là phòng ngủ của Cố Thành Trung!


Không đúng, cũng coi như là phòng ngủ của Hứa Trúc Linh, đầu giường còn treo ảnh cưới của hai người họ.


Mày bây giờ cô ta quang minh chính đại ngủ ở trên chiếc giường này, ngủ ở bên giường vốn thuộc về Hứa Trúc Linh, cảm giác này quả thật là thoải mái.


Loại vui sướng khi tu hú chiếm tổ chim khách.


Đoạt lấy thứ không thuộc về mình, chứng minh năng lực của mình hơn người.


Nếu như không phải sau lưng cô ta bị thường, sợ lưu lại sẹo, cô ta hận không thể lăn hai vòng trên chiếc giường này.


Cô ta nhấc bàn chân lên, ngâm nga hát, đúng lúc này thì có người gõ cửa.


“Ai?”


“Anh”


Ngoài cửa vang lên giọng nói của Edward.


Tạ Quế Anh nghe vậy, trong lòng run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK