Rõ ràng mối hôn sự bị ép buộc không thể làm gì khác, nhưng hiện tại cô giống như là đang làm chuyện gì đó sai trái vậy, cô cũng là một người bị hại mài “Anh vốn dĩ muốn ly hôn, nhưng lại cảm thấy không an toàn. Sau khi ly hôn, những người theo đuổi em nhất định sẽ không chịu dừng tay, tình địch của anh quá nhiều, khiến cho áp lực đè lên vai anh rất lớn.”
“Anh nên ích kỉ một chút, không thể nào mọi chuyện đều làm theo cảm nhận của em được.”
Tnhh…
Hứa Trúc Linh bị chọc cho giận đến mức mặt lúc đỏ bừng bừng lúc xanh ngắt không nói được gì.
Những lời muốn nói đều đã bị anh ta nói ra hết rồi, bản thân cô còn có thể nói được gì nữa?
“Hừ, vậy sao lúc đầu anh lại cho dane cơ hội?” cô bực bội nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được vẻ vô cùng oán giận mà nói.
Sau khi Cố Thành Trung nghe thấy câu này, cặp lông mày rậm của anh ta cau có lại, sắc mặt thay đổi vô cùng khó coi.
Anh ta vẻ u sầu mở miệng, âm thanh trầm thấy dễ nghe, vô cùng có sức hút.
“Bởi vì anh biết, chỉ có anh nhường không được, .Jane mới toàn tâm toàn ý không tiếc một thứ gì để bảo vệ em.
Hứa Trúc Linh, anh cũng có chút ích kỷ, em có biết rằng, đem em đẩy vào trong vòng tay của một người đàn ông khác trong lòng anh đau như thế nào không?”
“Vậy nên lần này anh rút ra được bài học, cho dù… có phải làm trái ý của em, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em ra. Em muốn ly hôn, thì anh sẽ tung ra tin tức giả, khiến cho bố và mẹ nhận ra sự sai lầm của họ, lấy lại công đạo cho em. Anh cũng sẽ theo đuổi em, nhưng nếu như em muốn thoát khỏi sự ràng buộc hôn nhân về mặt pháp luật, không thể nào!”
“Em là vợ của anh, muốn ly hôn, muốn tái giá, không có chuyện đó đâu.”
Người đàn ông hết sức ngang ngược mà nói, lần này anh ta không còn suy nghĩ cho cảm nhận của cô, mà muốn suy nghĩ cho riêng mình một chút.
Nếu như còn không chịu suy nghĩ cho mình, thì thật sự anh sẽ đau lòng đến chết mất.
Những ngày này anh bận điều tra chuyện của Phó Minh Nam, Tạ Quế Anh mất tích một cách mờ ám, không dám đi tìm cô ta, sợ rằng những cô lao trước đây của mình sẽ đổ sông đổ bể, không muốn để cô có được sự tự do độc lập riêng.
Anh rất muốn đem cô trở thành vật sở hữu duy nhất của anh, hận không thể đem giấu cô đi thật kĩ, những gì đẹp đế nhất của cô chỉ được bộc lộ ra trước mặt anh ta.
Anh không muốn cô trở thành một người phụ nữ thời đại độc lập tự chủ gì đó, không muốn cô thành công có địa vị, càng ngàng càng xuất chúng.
Cô càng nổi bật tỏa sáng, cảm giác lo sợ trong lòng anh ta càng nghiêm trọng.
Anh muốn… muốn ích kỷ một chút!
Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời này, không nhịn được mà đôi môi giật giật, trong lòng cô vô cùng oán ức nhưng không làm gì được.
Cảm giác trải nghiệm ly hôn này thật sự không có gì đặc biệt, quả là Tôn Ngộ Không cũng không thể thoát khỏi năm ngón tay của phật Như Lai.
“Vậy anh muốn như thế nào? Mối hôn sự này là do dì sắp đặt, anh không thể đi gây sự với bên nhà nam, anh ta cũng là bị ép không thể làm gì khác!”
Cô vẫn còn nhớ những lời nói lúc đầu của anh, sợ rằng anh sẽ làm hại người khác.
“Những chuyện này anh đều biết, vậy nên anh sẽ không gây chuyện với hắn, anh chỉ là… muốn tìm một cái cớ để đến gặp em.”
“Em không nói nhớ anh, mong anh, vậy thì anh tới đây để nói với em, những ngày nay, anh rất nhớ em, nhớ em đến mức phát điên.”
Anh một bước lớn bước lên phía trước, trong chốc lát kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Anh kéo người con gái nhỏ bé lại, ôm chặt vào trong lòng mình.
“Em không trả lời thư điện tử của anh, cũng không nhắn tin hay gọi điện cho anh. Anh muốn đến quán ăn của em, nhưng lại sợ sẽ đập nát cả quán ăn của em, đem em mang về nhà. Không muốn em lộ mặt ra bên ngoài, để người khác nhìn thấy những cái tốt của em, nhưng… nhưng lại hiểu rằng, những thứ này chính là sự lựa chọn của em.”
“Anh không muốn can thiệp và sự riêng tư của_em, anh chỉ muốn… giữ em lại.”
Những lời này, từng từ từng chữ như rót mật vào tai, âm thanh khàn khàn cuốn hút.
Căằm của anh đặt trên xương quai xanh của cô, âm thanh trầm thấp thủ thỉ bên tai.