Hứa Trúc Linh rời khỏi văn phòng thì chuyện đầu tiên cô làm chính là đi kiểm tra số tiền trong thẻ.
Ngàn, chục, trăm, triệu, chục triệu, trăm triệu!
Vậy mà có khoảng hai trăm triệu!
Chỉ là một chút trầy xước nho nhỏ mà bồi thường hai trăm triệu, đầu óc của ông ta vào nước rồi à?
“Em đi trả lại cho ông ta!”
“Cất đi, ông ta muốn dàn xếp ổn thỏa. Nếu như em trả lại thì sợ rằng ông ta sẽ càng thêm bất an, thậm chí còn muốn tìm tới cửa.”
“Nhưng nhiều quá! Cái này sắp bằng thu nhập cả năm của anh rồi!”
Thu nhập cả năm…
Cố Thành Trung nghe được ba chữ này thì có chút buồn bực.
“Không sao, xem như phát tài đi.”
“Nếu như đã không thể trả lại thì chúng ta cứ cất đi được không. Sau này chuyện gì cũng cần tiền, chúng ta phải tiết kiệm.”
“Được, chúng ta tiết kiệm.”
Cố Thành Trung sờ đầu của Hứa Trúc Linh rồi cười nói.
Chiều nay Hứa Trúc Linh còn có tiết, cô vội vàng thúc giục anh rời đi, miễn cho đứng trong trường lại hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Mà Cố Thành Trung vẫn còn chuyện cần làm nên cũng không ở lại.
Anh cũng nên răn dạy nhà họ Hứa một chút. Nếu không người khác còn tưởng rằng Hứa Trúc Linh là quả hồng mềm, ai cũng có thể nhào nặn.
Đến anh còn không nỡ bóp, bọn họ lấy can đảm ở đâu ra vậy chứ?
Nhà họ Hứa đang định đầu tư vào một làng du lịch bờ biển nhưng không ngờ rằng tập đoàn J&C lại tranh mất dự án này.
Hứa Đức Thắng nghĩ tới thực lực của J&C thì cũng không nói cái gì, cứ thế bỏ qua. Không ngờ rằng định khai phá đất đai thì cũng bị cướp.
Hợp tác với người khác, ký hợp đồng rồi. Không ngờ hôm sau đối phương lại tới trả gấp đôi phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
Nhà họ Hứa liên tục gặp trắc trở, hơn nữa lần nào cũng liên quan tới tập đoàn J&C!
Hứa Đức Thắng cũng không biết là mình đã làm gì mà mích lòng tập đoàn lớn như J&C. Ông ta đành phải mang theo quà đi nhận lỗi, hỏi thăm cho rõ.
Hứa Đức Thắng được thư ký dẫn vào phòng nghỉ, ông ta chờ đợi một cách sợ hãi.
Ông ta nghe được tiếng bước chân, đối phương đẩy cửa đi vào. Ai ngờ đập vào mắt lại là…
Buổi tối Hứa Trúc Linh đi quán bar làm thêm. Bạch Minh Châu ngồi ở cách đó không xa uống rượu giải sầu, tâm trạng hôm nay của cô không được tốt lắm.
Đợi khi cô làm xong thì Bạch Minh Châu cũng đã say mèm.
Hứa Trúc Linh không biết lái xe, cô vốn muốn gọi Cố Thành Trung tới giúp đỡ nhưng không ngờ điện thoại của Bạch Minh Châu lại vang lên.
Số gọi tới không được lưu, Hứa Trúc Linh hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bắt máy. “Minh Châu, cuối tuần này đi nhà chú một chuyến…”
“Anh là bác sĩ Nguyên Doanh đúng không?” Hứa Trúc Linh nhận ra giọng nói của anh ta.
“Cô là… cô Trúc Linh à?”
Hứa Trúc Linh vội vàng nhờ Nguyên Doanh tới giúp đỡ. Rất nhanh sau đó anh ta đã lái xe tới.
Anh ta đỡ Bạch Minh Châu uống say như chết rồi nhìn về phía Hứa Trúc Linh với vẻ áy náy: “Thật sự là làm phiền cô Trúc Linh rồi. Để tôi đưa cô về.”
Đúng lúc này, đột nhiên Bạch Minh Châu lại nôn.
Hứa Trúc Linh vội vàng xua tay: “Anh đưa Minh Châu về trước đi, tôi tự gọi xe về là được.”
“Vậy được.”
Nguyên Doanh cũng không từ chối, bây giờ anh ta chỉ chú ý tới Bạch Minh Châu, không rảnh quan tâm những chuyện khác.
Bạch Minh Châu ôm thùng rác nôn một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hứa Trúc Linh giúp đỡ đưa cô ấy lên xe.
Bạch Minh Châu cảm thấy cả người nóng bừng, cô ấy mơ mơ màng màng nhận ra mình đang ở trong xe. Nhưng trong xe không được thông gió, rất bí.
“Trúc Linh à, cậu không mở cửa sổ là muốn tớ nóng chết đúng không? Cả người tớ đều là mồ hôi này, cậu không tin thì nhìn đi.”
Bạch Minh Châu rên lên một tiếng rồi bắt đầu kéo quần kéo áp.
Quần áo mùa hè mỏng manh. Cô ấy chỉ mặc một cái áo sơmi lụa và một cái quần đùi.
Bạch Minh Châu đã bắt đầu mở nút áo. Nguyên Doanh nhíu mày, anh ta đưa tay ngăn cản.
“Đừng lộn xộn.”
“Tay của cậu lạnh quá, thoải mái thật… Chỉ là hơi thô ráp.”
Bạch Minh Châu không tỉnh táo, còn tưởng rằng bên cạnh mình là Hứa Trúc Linh.
Nguyên Doanh vội vàng thắng gấp, cả hai người đều nhào thẳng về phía trước.
Đầu Bạch Minh Châu bị đụng vào đài xe, lại càng thêm không tỉnh táo.
“Đau… đau quá.”
Nguyên Doanh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Anh ta ở trong bộ đội nhiều năm như thế đã trở nên sắt thép, không động lòng từ lâu rồi. Nhưng vừa mới lúc nãy, Nguyên Doanh đã dao động, vậy mà trong người lại bắt đầu nổi lửa.
Nguyên Doanh muốn rút tay về nhưng Bạch Minh Châu bám quá chặt, anh ta cũng không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm tổn thương cô ấy.
Lòng bàn tay anh ta toát mồ hôi lạnh, ngón tay bắt đầu run rẩy.
Bạch Minh Châu mở ra đôi mắt mê ly rồi nhìn về phía Nguyên Doanh với vẻ không hiểu nổi.
“Cậu sao thế? Chúng ta tắm chung, thay đồ chung, bây giờ cậu còn ngại ngùng là thế nào?”
“Minh Châu, em tỉnh táo một chút, anh là Nguyên Doanh.”
“Đừng nhắc tới anh ta. Đó là cái tên mà chị đây không muốn nghe nhất. Anh trai cái gì chứ, anh ta còn chưa chăm sóc tớ lần nào, dựa vào cái gì mà nói là anh trai tớ?”
“Minh Châu đừng quậy.”
“Trúc Linh, hôm nay cậu lạ vậy. Đừng động đậy, tớ nóng quá, để tớ ôm một lúc.”
Bạch Minh Châu nói nhỏ, cô ấy cảm thấy tay Nguyên Doanh lạnh buốt, rất dễ chịu.
Cô ấy không kiềm chế được mà dán cả người qua đó.
Bạch Minh Châu giống như một con mèo chui vào ngực Nguyên Doanh.
Anh ta giống như một túi đá vậy, có thể giải nhiệt.
Bạch Minh Châu hận không thể lột sạch quần áo của anh ta.
Mà thực tế thì cô ấy cũng đã làm vậy.
Trái tim của Nguyên Doanh run lên, yết hầu bắt đầu lăn lên lộn xuống.
Bàn tay to lớn của anh ta tóm lấy tay của Bạch Minh Châu. Nếu chậm thêm một chút nữa thì sợ rằng anh ta sẽ bị lột sạch.
“Minh Châu, em nhìn cho rõ anh là ai.”
“Trúc Linh… cậu đừng động đậy, để tớ sờ một cái, tớ cũng đâu có ăn cậu.”
Bạch Minh Châu còn nói một cách cố chấp.
“Em..”
“A?” Đột nhiên Bạch Minh Châu nhận ra được điều gì đó, cô ấy nói với vẻ nghi ngờ.
Nguyên Doanh nghe thấy thể thì vẻ mặt càng trở nên khó coi.
Anh ta sợ rằng nếu tiếp tục như thế thì mọi chuyện sẽ trở nên không thể khống chế được. Nguyên Doanh trực tiếp đẩy Bạch Minh
Châu ra rồi dùng dây an toàn buộc tay cô ấy lại. Cách thắt của quân đội, người bình thường không biết mở. Nguyên Doanh hạ cửa sổ xe xuống để cho gió thổi vào.
Anh ta vội vàng mở cửa xuống xe, Nguyên Doanh muốn im lặng suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng chút một, Nguyên Doanh tỉnh táo, Bạch Minh Châu cũng đã tỉnh hơn nhiều.
Cô ấy đã có thể nhìn rõ những gì trước mắt, cũng nhớ ra được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy nhận nhầm Nguyên Doanh thành Hứa Trúc Linh, hình như còn đùa giỡn một chút.
Nhưng Bạch Minh Châu còn chưa sờ tới người của Nguyên Doanh, ngược lại anh ta đã đụng tới…
Anh ta cũng không lỗ, tức giận cái gì chứ? Bạch Minh Châu quay đầu nhìn bóng lưng đang đứng ngoài.
Nguyên Doanh không có bất cứ đam mê không tốt nào, không hút thuốc không ham rượu, không thức đêm không ngủ nướng. Sống theo kiểu quân đội.
Cho nên vẫn luôn không đụng vào phụ nữ. Nhưng người như thế lại có phản ứng với em gái mình, đây là đạo lý gì chứ?
Cô ấy không thể nào hiểu nổi.
Bạch Minh Châu hẳng giọng một cái rồi nói: “Anh lên đây đi, tôi không làm gì nữa đâu, tôi tỉnh rồi. Anh lái xe đưa tôi về nhà, tôi có chút mệt.”
Nguyên Doanh nghe thấy thế thì thở phào một hơi rồi lên xe.
Anh ta tới gần cởi dây an toàn cho Bạch Minh Châu.
Vừa tới gần thì đã ngửi thấy mùi thơm của cô gái mới lớn trên người cô ấy. Nguyên Doanh nhíu mày, mùi thơm nhàn nhạt này như cú đánh chí mạng với anh ta.
Nguyên Doanh cố nén sự xúc động trong lòng rồi cởi dây an toàn cho Bạch Minh Châu, anh ta nói: “Cài lại, chuẩn bị đi rồi.”
“Biết rồi.”
Xe tiếp tục lăn bánh, hai người nhìn nhau mà không nói gì.
Qua một lúc lâu Bạch Minh Châu mới mở lời một cách bình tĩnh: “Vừa rồi anh…”
Bạch Minh Châu lắp bắp, cô cũng không nói thẳng. Nhưng rõ ràng là cô cảm nhận được chứ không phải ảo giác.
Bầu không khí trong xe lại trở nên ngưng trọng thêm một lần nữa.