Ký ức mà cậu ta muốn hoàn toàn quên đi dường như lại hiện lên trong tâm trí.
‘William không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nên cau mày.
Anh ta sờ mũi, tự hỏi mình nói gì sai?
“Đây là chuyện mọi người đều biết.”
“Cút ra khỏi xe”
Diên không kiềm chế được cảm xúc, gầm lên dữ dội.
Vẻ mặt William chỉ cứng đờ trong giây lát, ngay sau đó đã trở lại bình thường.
Anh ta cười, không nói gì, điềm nhiên bước xuống xe.
“Nếu thứ cậu muốn có được dễ dàng như vậy, thì trên đời này không có gì đáng giá. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu, nhưng tôi không nhìn vào quá trình, tôi chỉ nhìn vào kết quả. Diên, cậu là một người đàn ông thông minh, cậu nên biết phải làm thế nào”
Anh ta còn chưa nói xong thì cửa xe đã đóng lại.
Anh ta bị ngăn ở bên ngoài, nhún vai coi không sao cả, sờ mũi.
Khi chiếc xe đi xa, anh ta nở một nụ cười sâu xa.
Anh ta không lo lắng Diên sẽ đổi ý.
Trong lòng Diên có một ngọn lửa, dù rất nhỏ, chính mình không thể nhìn thấy nó, cũng không sao cả.
Chỉ cần thêm một chút gì đó vào, ngọn lửa sẽ bốc lên ngay lập tức, nó sẽ không bao giờ tắt.
Từ sau khi cậu ta biết được số phận của bản thân và Hứa Trúc Linh, ngọn lửa này sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, và sẽ không dừng lại nữa.
Hoặc có được nó hoặc nó tự hủy diệ Một ngày sau, Diên được William mời gặp mặt trên du thuyền.
Ánh trăng trên cao, sóng biển dập dờn, đẹp không sao tả xiết.
Khi cậu ta đi, có hai người đang đứng trên boong thuyền, tay cầm sâm panh đang nói về điều gì đó.
Khi cậu ta đến gần nhìn thấy bọn họ quay lại, một người là William, còn người kia là Halley.
Thời điểm Halley nhìn thấy cậu ta, ánh mắt phức tạp, có chút lo lắng uống một hơi cạn sạch ly rượu.
“Đã đến đây thì ngồi đi, đêm nay chuẩn bị không ít món ngon”
William nhiệt tình tiếp đón.
Cả ba ngồi trong khi anh ta đang đứng.
“Hôm nay, cả hai người đều là những người có tiếng ở Manhattan.
Tôi cũng không thể lơ là. Tôi tự mình nấu ăn. Hai người đợi một lát nhé.”
Anh ta dứt lời liền quay đầu rời đi.
Chẳng qua anh ta chỉ muốn họ ở riêng mà thôi.
Trong lúc nhất thời, chỉ có hai người họ trên boong thuyền.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sóng xô từng cơn nhưng hai người không nói một lời.
Một lúc lâu sau, chính Diên là người lên tiếng.
“Đã lâu không gặp, Halley.’ “Quả thật, kể từ bữa tiệc đại gia đình Kettering, chúng ta đã hơn nửa năm không gặp. Mới có vài tháng, Diên. Cậu thực sự khiến tôi lau mắt mà nhìn. Cậu bây giờ là người giàu nhất Manhattan, nắm giữ huyết mạch kinh tế. Ngay cả hoàng huynh nhìn thấy cậu cũng phải kính nể vài phần. Mà cậu, đến thăm tôi ba bốn lần, thực sự làm tôi thụ sủng nhược kinh”
Anh ta gượng cười nói, cũng có ý cười nhạo.
Anh ta biết mục đích của Diên là gì, nhưng anh ta giả vờ như không biết.
“Halley, tôi muốn hợp tác với anh”
“Cậu tìm nhầm người sao? Cậu nên tìm Vương huynh của tôi. Tôi hiện tại chỉ là một hoàng tử không quyền không thế, không lâu nữa cũng sớm bị tước ngôi.”
“Halley, trong lòng tôi, anh là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị.