“Không có, anh ấy luôn nhường nhịn tớ thì làm sao mà cãi nhau với tớ được. Lát nữa chúng ta đi ăn món gì đây? Tớ đang muốn ăn lẩu chín vịt”
“Hai người không xảy ra chuyện gì là được rồi, muốn ăn gì thì cứ ăn món đó, đừng khách sáo với chị cưng làm gì.”
“Tớ không muốn vào quán ăn, vào đó quần áo toàn là mùi lẩu. Chúng ta mua nguyên liệu rồi về nhà tự nấu đi. Cái nồi chín ngăn lần trước chúng ta mua trên mạng còn đó không? Lúc chuyển nhà có mang theo không?”
“Còn đó hết à, đừng nói là chín ngắn, nồi uyên ương cũng còn đó, muốn ăn kiểu nào thì mình ăn kiểu đấy. Cậu ăn ở nhà tiết kiệm tiền cho tớ thế này thì tất nhiên là tớ không phản đối gì rồi. Đi chợ thôi, chẳng mấy khi được nghỉ một ngày thế này, cứ mà chờ đến cuối tháng hay đầu tháng xem, tớ lại bù đầu bù cổ cho xem.”
Bọn họ nhanh chóng đến siêu thị mua một đống đồ ăn thật to.
Biết rõ hai người sẽ ăn không hết nhưng vẫn mua rất nhiều.
Trở về nhà trọ thì phát hiện ra Bạch Minh Châu đã đổi tầng thì lại cảm thấy hơi khó hiểu.
Bạch Minh Châu giải thích trước đó trong nhà trọ có người phóng hỏa tự tử, mấy nhà bên cạnh đều bị lửa lan đến nên đổi sang tầng khác, chủ nhà đã đền bù rất nhiều tiền và cô ấy cũng mua thêm rất nhiều thứ. “Thế Ôn Ngụy Phong có còn ở kế bên nhà cậu không?”
“Còn.” Bạch Minh Châu nghe đến tên Ôn Ngụy Phong thì nụ cười trên mặt trở nên nhợt nhạt, sau đó hừ hừ nói một tiếng xem như đáp lời. “Thế thì gọi anh ấy đến cùng ăn đi, dù sao chúng ta cũng mua rất nhiều đồ.” Cô nói. “Người ta không bao giờ thích ăn mấy thứ này đâu. Vả lại bây giờ là qua giờ cơm trưa rồi, nói không chừng người ta đã ăn rồi ấy chứ…
Cô ấy còn chưa nói xong thì cửa nhà Ôn Ngụy Phong mở ra, nhìn thấy hai cô gái nhỏ đứng ngoài cửa cùng với túi lớn túi nhỏ đủ kiểu.
Anh ta cực kì chủ động đi tới nhận lấy, nói: “Hai người làm gì thế?”
“Anh tới đúng lúc lắm, anh có muốn ăn lẩu không? Chúng ta mở bếp tự nấu, anh muốn ăn không?”
“Tôi có thể ăn được không?”
Anh ta nhìn sang Bạch Minh Châu theo bản năng, từ lần hỏa hoạn trước đó thì mối quan hệ của hai người bắt đầu trở nên hết sức kì lạ.
Hai người gặp mặt cũng không chào hỏi, người trong phòng cũng không gọi cô ấy đi uống rượu nữa, nói là Ôn Ngụy Phong cản lại.
Anh ta có thẻ phòng nhưng chưa bao giờ bước vào nhà cô ấy, rõ ràng hai người là hàng xóm bên trái bên phải nhưng lại đột nhiên trở nên xa lạ. “Tất nhiên là được rồi!”
“Đương nhiên có thể a!” Hứa Trúc Linh nói ngày không hề suy nghĩ, sau khi nói xong mới nhận ra anh ta hoàn toàn không nhìn mình mà cứ dõi mắt nhìn Bạch Minh Châu không chớp.
Cô chợt nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh ta: “Hai người không giấu tôi chuyện gì đấy chứ? Tại sao cứ thấy hai người là lạ thế nào ấy?”
“Làm gì có, mọi người cứ đứng ngoài cửa làm gì thế, ăn lẩu thì mau vào trong nhà đi.” Bạch Minh Châu vội vàng quýnh lên nói, cô ấy đang muốn che giấu điều gì đó.
Cô ấy nghe những lời Hứa Trúc Linh kia nói thì đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, hai má hơi nóng lên, bản thân cô ấy cũng thấy khó hiểu về điều đó.
Cô ấy vội vàng mở cửa, Ôn Ngụy Phong thoáng do dự rồi cũng theo chân vào nhà, buông đồ xuống rồi định đi nhưng lại bị Hứa Trúc Linh giữ chặt. “Anh làm gì thế? Anh muốn ở lại ăn lẩu cơ mà?”
“Tôi”
“Tôi cái gì mà tôi, anh không phải là người ngoài nên cần gì phải khách sáo thế? Cùng ăn đi, tôi đi rửa rau. “Được rồi, để tôi làm cho.”
“Tôi giúp đỡ, kỹ thuật xắt rau của tôi cũng không tồi.”
“A… Thế thì tớ ở đây chờ ăn vậy?” Bạch Minh Châu hơi xấu hổ nói, cô ấy là người nấu ăn tệ nhất, cảm thấy nhà bếp đó không thích hợp với mình. “Cho cậu này, đồ ăn vặt tớ mua đấy, đừng ăn hết nhé, để lại cho tớ một ít là được rồi.”
Hứa Trúc Linh cười hì hì nói.
Sau đó cô kéo Ôn Ngụy Phong vào phòng bếp, Bạch Minh Châu bèn tựa vào số pha xem
TV.
Cô nhìn thấy Ôn Ngụy Phong hết sức quen thuộc cắt thịt bò rồi thái thịt mỏng ra thì cảm thấy hết sức thần kì.
Cũng hiếm thấy người đàn ông nào có tay nghề tốt như thế.
Cô cũng bắt tay vào làm, vừa xắt vừa hỏi: “Anh cùng với Minh Châu có chuyện g2 đó với nhau hả?”
Ôn Ngụy Phong nghe cô nói thế thì ngón tay khẽ khựng lại một chút, suýt chút nữa cắt trúng tay mình.
Anh ta vội vàng bình tĩnh lại, nói: “Không có gì.”
“Thật không? Cứ cảm thấy hai người cứ có cái gì đó là lạ. Lát nữa hai người nể mặt tôi một chút, ăn cơm bình thường thôi, đừng để bầu không khí trở nên gượng gạo như thế nữa, tôi sẽ không dám ở lại đây. Tôi thật sự đang rất đói bụng, cơm trên máy bay đã tiêu hóa hết rồi, bây giờ tôi đói đến mức có thể ăn hết một con bò đấy.”
“Được, tôi biết rồi. Anh ta thản nhiên đồng ý.
Trong nhà bếp có hai người chuẩn bị đồ ăn nên tốc độ tăng nhanh lên rất nhiều.
Chưa tới nửa tiếng đã giải quyết hết tất cả các nguyên liệu nấu ăn.
Mua thịt viên nhúng lẩu, thịt bò, một con gà và cả cá lóc cùng với rau dưa đủ kiểu.
Ôn Ngụy Phong bỏ nguyên liệu nấu lẩu vào xào sơ, sau đó bỏ nước vào nấu lên, bỏ thịt gà và thịt viên vào nấu một lát.
Sau đó là chuẩn bị ngăn lẩu, bắt đầu ăn món lẩu nóng hôi hổi.
Trước đây khi còn ở ký túc xá cô và Bạch Minh Châu thường làm thế này đề ăn, suy cho cùng thì ký túc xá đại học cũng khá là nhàm chán nên nhúng lẩu ăn là một chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Lẻn ra ngoài ban công trốn dì trông ký túc xá, mọi người ngồi thành một vòng tròn, cảm giác ăn như thế tuyệt không thể tả.
Sau đó mọi người lại mở một bộ phim dài tập tất cả đều thích xem rồi là vui chơi giải trí, cực kì hạnh phúc. “Ngon thật đó! Còn ngon hơn cả đồ ăn ngoài tiệm lẩu, nước chấm đâu rồi?”
“Cho cậu này, cho cậu này.” Bạch Minh Châu đưa cho cổ, thấy Ôn Ngụy Phong không đụng vô dầu vừng bèn hỏi: “Anh không lấy nó há?”
“Tôi… Tôi ít khi ăn lẩu nên không biết phải lấy những thứ gì. “Để tôi giúp anh làm.
Bạch Minh Châu làm cho anh ta một chén nước chấm, Ôn Ngụy Phong nhận lấy, ngón tay hai người chạm vào nhau.
Da đầu Bạch Minh Châu chợt run lên, cảm thấy ngón tay có một luồng điện nhỏ chạy vụt qua khiến cô ấy nhanh chóng rụt tay về.
Ôn Ngụy Phong khó khăn lắm mới giữ được chén, suýt chút nữa là rơi xuống sàn.
Ánh mắt anh ta trở nên sâu thẳm nhìn Bạch Minh Châu, còn cô ấy thì né tránh ánh mắt đó. “Có muốn uống rượu không?” Bạch Minh Châu tìm một đề tài, sợ bậu không khí lại tiếp tục gượng gạo thế này mãi . “Tớ có thể lén lút uống được không? Hai người đừng nói cho chủ ba Cổ biết nhé? Chắc chắn anh ấy sẽ cằn nhằn tớ.”
“Yên tâm, tớ chắc chắn sẽ giữ bí mật tuyệt đối, tớ đi lấy bia dứa cho cậu.”
Bia dứa là loại khá giống nước trái cây, nồng độ cồn chẳng có bao nhiêu cả, có thể xem như không.
Ba người vừa ăn vừa uống vừa xem mấy thứ phim trên TV.
Hứa Trúc Linh là người không thể uống rượu, uống một chút là say dù chỉ là bia dứa. “Không Không uống nữa, tớ phải ăn… Nếu không tớ sẽ say mất.” Cô lắc đầu, bắt đầu ăn uống, không dám đụng tới bia bọt nữa.
Bữa cơm này kéo dài gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng Hứa Trúc Linh không thể gắng gượng được nữa, ngã xuống sô pha.
Bạch Minh Châu bất đắc dĩ đỡ cô vào phòng ngủ, lúc đi ra thì Ôn Ngụy Phong đã bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn.
Cô ấy muốn giúp đỡ nhưng bị anh ta ngăn cản, bảo cô ấy cứ ngồi một bên xem TV thôi là được rồi, đừng để dơ quần áo.
Cô ấy bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn anh ta đi ra đi vào.
Chờ làm xong hết mọi chuyện, anh ta thảo tạp dề xuống, khí chất cũng thay đổi.
Bạch Minh Châu mở hết cửa cho thoảng, cứ tưởng là anh ta sẽ đi ngay, nào ngờ anh ta lại đứng lù lù đó không nhúc nhích. Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ. “À, tôi muốn xuống siêu thịt dưới lầu mua một vài món ăn, hay là anh về trước đi…
Cô ấy còn chưa nói xong thì anh ta đã lên tiếng: “Tôi cũng phải xuống lầu mua đồ, cùng nhau đi thôi.”
“Ha?”
Anh ta không thể nghe hiểu ẩn ý trong câu nói của cô ư? Cô đang muốn bảo anh ta đi cơ mà!
Thế nhưng người ta đã nói vậy rồi, cô ấy chỉ có thể chấp nhận. “Thế… Thì cùng nhau đi thôi!”