Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 977





Ông ta sờ soạng khắp người, sau đó lấy ra một mảnh da ở vị trí gần ngực, thứ được đựng bên trong hóa ra là một chiếc nhẫn: “Chiếc nhẫn này đã được tôi chuẩn bị từ nhiều năm trước. Kích thước nhãn là do tôi đã bí mật đo trong lúc bà đang ngủ. Tôi dự định hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ cầu hôn bà nhưng tôi không ngờ… Vì vậy tôi đã mang nó theo bên người. Tôi sợ thay quần áo phiền phức sẽ không cẩn thận làm mất nên đã may một khối ở ngực, cẩn thận từng li từng tí đặt nó ở đó, suốt những năm này chưa từng rời khỏi người tôi”





“Bà có đồng ý gả cho tôi không?”





Quý Thiên Kim kinh ngạc nhìn ông ta, không ngờ ông ta lại giấu chiếc nhẫn vào ngực mình ở vị trí được khâu lại này, sợi tơ đã dính chặt với da thịt, bây giờ bị ông ta xé toạc ra làm vết thương lại chảy máu đầm đìa.





Nhưng chiếc nhẫn sạch sẽ không tì vết.





Lúc này, viên kim cương sáng lấp lánh hiện ra trước mắt bà ta.





Ánh mắt ông ta nóng rực, luôn chăm chú trên người bà ta.





Bà ta máp máy cánh môi, cuối cùng… gật đầu.





“Tôi đồng ý”





Khi nói ra ba chữ này, nước mắt bà ta lặng lẽ rơi xuống.





Bà ta đưa tay ra, Tân Nhâm Thành run rẩy đeo nhẫn vào.





Bởi vì tay run nên phải đeo mấy lần mới thành công.





Viên kim cương đính bên trong không lớn lắm nhưng tình nghĩa hơn hai mươi năm này thì không ai có thể sánh được.





Tân Nhâm Thành vui mừng đến mức khóe miệng không ngừng nhếch lên, khi đứng dậy làm động tới vết thương khiến ông ta không khỏi ho khan một tiếng.





Lúc này Quý Thiên Kim mới chợt nhớ tới ông ta đang bị thương, bà ta nhanh chóng đỡ ông ta ngồi xuống.





Ông ta nắm chặt tay bà ta và hỏi bà ta hết lần này đến lần khác có phải ông ta đang mơ không.





Ông ta nắm rất chặt, như thể ông ta sợ mình chỉ cần buông lỏng thì bà ta sẽ bỏ đi vậy.





Lúc này, những người đang nghe trộm bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm.





Quý Mặc Nhiên gạt nước mắt già nua nói: “Đúng là một kết thúc có hậu. Dù muộn màng nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng cũng có kết quả mỹ mãn. Thẳng hai à, con mau liên lạc với họ hàng ở quê và chuẩn bị tiệc cưới…”





“Cảnh An, đi gọi anh cả của con về, bảo nó gộp hết ngày nghỉ nó chưa dùng tới lại. Mau về tham gia ngày vui của cô nói”





“Quý Khiêm, con mau chọn cho bố một khách sạn tốt nhất ở Đà Nẵng, chuẩn bị tiệc cưới cơ động. Mặt khác sửa lại lí lịch của Tân Nhâm Thành cho sạch sẽ, tuyệt đối không thể để người khác bắt được bất cứ điểm yếu nào”





“Những tên nói em gái tôi là gái già ngàn năm, vu bà không lấy được chồng. Tôi muốn cho bọn họ thấy em gái của tôi sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất! Đương nhiên, lần này công lao lớn nhất vẫn là Trúc Linh. Dù chúng ta có đánh chết chúng cũng không dám nói những lời đó ra trước mặt em ấy. Công lao của cháu không thể bỏ qua, nhất định phải thưởng!” Hứa Trúc Linh rất bất lực, cảm thấy người lớn trong nhà đều giống những chú dê con. Từ nhỏ đã bị dây thừng trói chặt, đến khi đủ lớn có thể thoát ra khỏi sợi dây nhưng vẫn cứ cho răng mình vẫn giống khi còn bé.





Bọn họ chịu khuất phục dưới uy quyền của dì nhiều năm, hôm nay dĩ nhiên không dám nhiều lời.





Nhưng Hứa Trúc Linh thì khác, cô biết rõ mặc dù những lời nói đó không dễ nghe nhưng đó lại là sự thật.





Cô cũng muốn nhìn thấy dì hạnh phúc nên hôm nay chỉ có thể tiêm cho bà ấy một liều thuốc mạnh.





Trong lúc Tân Nhâm Thành nghỉ ngơi chữa vết thương, chuyện tiệc cưới được sắp xếp trật tự đâu ra đấy.





Sau khi mấy người thảo luận, quyết định không để Quý Thiên Kim chuyển ra ngoài mà Tân Nhâm Thành sẽ ở rể.





Mọi người tiến hành bỏ phiếu, Tân Nhâm Thành bị năm phiếu nhà họ Quý đánh bại, mất quyền phát biểu ý kiến.





Mặc dù nói là tới nhà ở rể nhưng mọi người đều rất lễ phép và biết ơn ông ta.





Bởi vì ông ta là Chúa cứu thết Sau khi hai người hài hoà như lúc ban đầu, Quý Thiên Kim thường xuyên nở nụ cười tươi hơn trước, nói chuyện cũng hòa nhã hơn rất nhiều, một số chuyện vặt vãnh cũng không so đo.





Quý Mặc Nhiên còn có thể lén lút uống rượu.





Quý Quốc Định dám hút thuốc ngoài ban công.





Quý Cảnh An dám suốt đêm không về nhà ngủ.





Quý Khiêm dám đưa con gái về nhà.





Mọi thứ dường như thật hài hoà!





Đám cưới diễn ra vào tháng ba đầu xuân, vết thương còn chưa lành hết Tân Nhâm Thành đã không thể chờ đợi nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK