“Anh không cần cảm ơn em đâu. Mặc dù lúc em lấy chồng đã biết nhà họ Quý và biết rõ thân thế của em nhưng em chưa bao giờ công khai. Mà tất cả mọi người đều biết là em được gả tới từ nhà họ Ngôn. Nhà họ Ngôn chính là nhà mẹ đẻ của em, anh chính là anh cả của em và chúng ta đều là người một nhà. Em sẽ không cho bất cứ ai khi dễ anh đâu. Trước kia là anh Ngôn Phúc Lâm đã làm chỗ dựa cho em, bây giờ khi anh gặp chuyện không may thì em cũng sẽ là chỗ dựa cho anh Ngôn Phúc Lâm”
“Con bé ngốc này, đôi vai của em mong manh như vậy thì không sợ anh dựa vào sẽ bị sụp hay sao?”
“Cho dù anh có nặng hơn thì em cũng sẽ không buông tha cho anh, vì anh là anh trai của em mà” Hứa Trúc Linh nhìn vào mắt của anh ta mà nói từng chữ từng chữ một, rất chân thành tha thiết. Còn gì quan trọng hơn so với người nhà chứ?
Ngôn Phúc Lâm nghe nói như thế thì không nhịn được mím môi cười cười, dường như không có gì không qua được.
Anh ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện bố mẹ mất nhưng lại quên không thể thay đổi được chuyện này.
Anh ta biết Ngôn Minh Phúc không sống lâu được, từ giây phút mẹ qua đời thì ông ấy đã có lòng muốn chết.
Sở dĩ ông ấy cố chống chọi là bởi vì báo thù cho mẹ và còn phải xử lý Tập đoàn lót đường cho anh ta ngày sau.
Chờ tất cả được xử lý thỏa đáng thì ông ấy qua đời, Ngôn Phúc Lâm cũng không hề bất ngờ.
Ông ấy coi mình thành con trai ruột là bởi vì yêu ai yêu cả đường đi.
Vì yêu mẹ nên yêu luôn tất cả những gì bà ấy có.
Trong nhà, đồ của mẹ không hề thay đổi, mỗi lần ăn cơm vẫn có thêm một đôi đũa, trên bàn cơm đều là những món mẹ thích ăn.
Ông ấy cũng thường lẩm bẩm nói chuyện với không khí giống như mẹ vẫn luôn tồn tại.
Ông ấy yêu quá sâu, vượt qua tất cả trên thế gian.
Không có mẹ thì bố cũng không còn ý nghĩa để tồn tại.
Ông ấy không ham danh lợi, không ham sắc đẹp, không ham vinh hoa.
Những gì ông ấy có được đều là vì mẹ.
Vì bà ấy mà giành lấy nhà họ Ngôn.
Vì bà ấy mà phát triển tập đoàn càng lúc càng lớn.
Vì bà ấy mà không muốn làm người đứng đầu Đà Nẵng mà chỉ cam lòng khuất sau Cố Linh, cẩn thận lên kế hoạch.
Anh ta không có chút tình cảm nào với bố ruột của mình mà chỉ tán thành Ngôn Minh Phúc.
Thật cảm ơn nhiều năm qua ông ấy vẫn đối xử với mình như con ruột.
Cảm ơn ông ấy làm bạn với anh ta vào năm tháng gian nan này.
Hôm nay ông ấy đi tìm mẹ, anh ta cũng nên gánh vác trách nhiệm của mình, phát triển Tập đoàn Phát Đạt càng ngày càng tốt. “Đúng rồi, anh, anh mới vừa xử lý lễ tang của bố nuôi xong mà phải đi làm không mệt sao?” “Anh không thể tiếp tục làm con rùa đen nụt đầu, anh làm anh thì sao có thể để cho em gái chăm sóc? Từ nay về sau nhà họ Ngôn sẽ là hậu thuẫn bàn chắc nhất của em, là nhà mẹ đẻ của em” “Anh, anh có thể nghĩ thông suốt thật sự là quá tốt rồi. Bọn họ đều nói em dựa vào đàn sao, em cứ dựa vào đàn ông đó, bọn họ có bản knh thì tự đi tìm một người như vậy làm chỗ dựa đi. Thế cho nên em vẫn rất có bản lĩnh, ít nhất em tìm được núi dựa giỏi nhất, thứ bọn họ tìm đều là thứ yếu.”
“Nào có ai tự khen mình bằng mấy lời tệ vậy chứ?”
“Cho nên đừng để lời người khác ở trong lòng, bọn họ đều là những người râu ria. Hai cái môi trên dưới nhúc nhích là được, nhưng thật ra thì nó có thể gây tổn thương chúng ta, không phải đều là người chúng ta để ý sao? Chỉ cần người anh để ý vẫn còn ở bên cạnh anh thì anh cần gì phải để ý người khác nói cái gì chứ?”