“Anh ấy… nhắc nhở anh chăm sóc cho Bạch Minh Châu nhưng… có nói gì với tôi không? Tốt xấu gì tôi cũng là vợ của anh ấy: Điều mà cô ta có được cũng chỉ có danh xưng này.
“Anh ta nói anh ta không phải là người xứng đôi với cô, cô có thể tìm được người khác tốt hơn nhiều. Cô không cần phải lãng phí tâm tư lên người anh ta nữa. Cuộc đời này của anh ta chỉ yêu một người, sống là cô ấy và chết cũng là cô ấy. Điều đó chưa bao giờ thay đổi”
“Anh ta không biết đứa con này là của Bạch Minh Châu nên vẫn rất áy náy với cô. Anh ta vẫn luôn cho rằng bản thân say rượu bị hoang đường nên có chút tình duyên ngắn ngủi với cô. Cho nên anh ta nhìn thấy đứa bé này thì rất hổ thẹn với cô.
Anh ta nói xin lỗi”
“Xin lỗi..” Christie cười nhạo ra thành tiếng như là đã nghe được tiếng cười nhạo hay nhất thế giới này vậy.
Một câu xin lỗi ít ỏi thì có tác dụng gì chứ?
“Tôi còn phải thay thế Ôn Mạc Ngôn ở bên cạnh chăm sóc cho Bạch Minh Châu, còn phải mời cô tác thành cho chúng tôi”
“Tác thành? Anh có tư cách gì mà bảo tôi tác thành cho anh?” Christie đã không khống chế được cảm xúc, cô ta bắt đầu nói lớn tiếng ở trong phòng bệnh. tôi đã trả giá nhiều như vậy mà bây giờ lại bảo tôi tác thành cho các người sao? Vậy ai sẽ tới tác thành cho tôi đây? Là ai?”
“Không phải ngay từ đầu cô đã đoán được kết cục như vậy sao? Anh ta chưa bao giờ thích cô, là cô vì tư lợi cá nhân mà chia rẽ bọn họ. Tôi không phải Ôn Mạc Ngôn, tôi đối với cô và nhà họ Ôn không có chút gánh nặng nào. Tôi là một cá thể độc lập, cô sẽ không uy hiếp được tôi đâu. Christie, tôi biết cô không phải là người xấu. Nếu không cô sẽ không hết lòng hết dạ chăm sóc Thiên Âu như vậy đâu”
“Đứa con này, cho dù anh ta hiểu lầm nó là con của cô nhưng cũng đã đặt tên cho nó. Chẳng lẽ cô còn không nhìn thấy tấm lòng của anh ta sao?”
“Tên ư?” Cô ta quắc mắt như nhớ ra chuyện gì đó.
Thiên Âu…Châu?
Bạch Minh Châu.
Anh ta đặt tên cho đứa bé là Thiên Âu.
Tâm tư thật là sâu xa mà. Anh ta khinh thường tiếng Việt của cô ta không tốt, không biết là anh ta muốn khoe khoang chữ nghĩa hay sao?
Cô ta đau khổ gào rít lên một tiếng kêu như xé lòng. Cuối cùng cô ta cũng hiểu được thế nào là nỗi đau như đứt từng khúc ruột.
Cô ta biết yêu đơn phương là đau khổ nên đã chuẩn bị chiến đấu lâu dài, cho dù bao nhiêu đau khổ cũng ráng chịu đựng vì người vẫn còn ở bên cạnh.
Nhưng hôm nay Christie mới biết cô ta quá yếu đuối, căn bản không chịu đựng được nỗi đau khổ như vậy.
Sống không bằng chết… Đại khái chính là cảm giác này.
Nước mắt của cô ta tuôn xuống như mưa, khóc ướt đẫm cả khuôn mặt.
Christie nghiêng ngả lảo đảo quay người rời khỏi đó, mỗi một bước chân của cô ta đều nặng nề như quả tạ. Cực kỳ đau đớn.
Thiện Ngôn nhìn thấy bóng dáng thất tha thất thểu của cô ta thì khẽ thở dài.
“Ôn Mạc Ngôn à, anh đúng là đã cột tôi vào một cục diện quá rối rắm mà. Khụ khụ…”
Anh ta chịu không được liền ho khan vài tiếng, tấm thân này hậm hực đến nỗi sinh ra bệnh tật luôn rồi. Anh ta cần phải điều trị cho tốt, anh ta vẫn chưa muốn chết.
Anh ta trở lại ngồi xuống bên giường, dịu dàng đẩy hết những phiền toái nhìn Bạch Minh Châu bằng ánh mắt đầy lưu luyến thâm thúy.
Bạch Minh Châu mở mắt ra, ánh mắt vô hồn cứ ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Khóe mắt của cô ấy ươn ướt, có một giọt nước mắt lấp lánh rơi xuống.
Từ khi tỉnh lại cô ấy cứ như vậy suốt.
Khi bác sĩ đến kiểm tra thì nói không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.
“Trần nhà không có đẹp bằng tôi, chi bằng em nhìn tôi đi”
Thiện Ngôn vừa gọt táo cho cô ấy vừa miễn cưỡng nói.
Bạch Minh Châu không trả lời, toàn thân của cô ấy giống như là hồn xiêu phách lạc.