Suốt bao năm nay ông đều lấy mình làm gương, thận trọng cần cù, sống dũng cảm ngay thẳng, bố Châu vẫn luôn là một tấm gương tốt trong nhà.
Nhà họ Chu cũng không phải giàu có gì nhưng học trò của bố mẹ cô ở khắp nơi, bất kể là trong giới kinh doanh hay giới chính trị thì bọn họ đều được tôn trọng và kính nể.
Đại học Đà Nẵng là nơi sinh ra rất nhiều nhân tài, trong số đó có rất nhiều người là sinh viên của bố Châu.
Ơn dạy dỗ này là điều vô cùng nặng nề.
Hóa ra mọi suy nghĩ của Châu Vũ đều bắt nguồn từ bố của cô ấy!
Châu Vũ tiến lên phía trước, ôm bố Châu thật chặt rồi nói: “Bố, bất luận là trên phương diện học tập hay cuộc sống của con thì bố đều là một người thầy rất tài giỏi.”
“Con cũng là một học sinh mà bố tự hào nhất.”
Khóe mắt bố Châu rơm rớm nước mắt, bàn tay to võ nhẹ lên lưng của Châu Vũ.
“Con là một đứa trẻ ngoan, tuy bờ vai không rộng lớn nhưng cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực, phải tự nắm giữ khoảng trời của riêng mình!”
“Bố, con biết rồi!”
Châu Vũ nghẹn ngào nói.
Sau đó cô ấy theo Phó Thiết Ảnh lên xe, bố Châu và mẹ Châu đứng trước cửa nhìn theo một hồi lâu cũng không quay vào.
Lúc xe dần dần đi xa, trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rất muốn khóc…
Xem ảnh 1
Cố. Nhưng tôi không có bố mẹ, cậu của tôi cũng chỉ một lòng muốn giày vò tôi, nuôi dưỡng tôi trở thành một công cụ giúp ông ta giết người.”
“Ngay từ ban đầu trái tim của tôi đã rất lạnh, nó kiên cố, chắc chắn, không ai có thể phá vỡ được. Đối với tôi mà nói…
tình thân cũng chỉ là một thứ xa lạ. Vì thế tôi không biết em đang buồn bã vì điều gì. Nhưng khi nhìn đôi mắt của em ửng đỏ thì với tư cách là một người đàn ông, tôi nên ôm lấy em, cho em mượn lồng ngực của tôi, để mặc em khóc thỏa thích trong lòng tôi.”
“Tôi không thể an ủi em, bởi vì… điều đó không thuộc sở trưởng của tôi, nhưng tôi có thể ở bên cạnh em, mặc em phát tiết. Tôi rất biết chịu đòn nên em có thể đánh tôi vài cái để phát tiết.”