Bình thường khi bà ta đánh giá một tình huống sẽ tập trung vào hai điểm, một là có nguy hiểm gì không, hai là… bà ta căng thẳng không. Một khi bà ta căng thắng, không biết phải nói cái gì mới tốt, bà ta bèn… bắt đầu nói hươu nói vượn.
Mà câu đầu tiên bà ta mới thốt ra khi nãy, rõ ràng là đang nói hươu nói vượn nên chính bà ta cũng đã quên mất mình đã nói cái gì. Bà ta chỉ biết trong lòng căng thẳng đến nỗi đầu óc loạn hết cả lên.
Ông ta dám chế minh!
Bà ta không khách khi đạp một cước về phía ông ta, để giày cao gót vừa dài vừa nhọn không chút do dự bay thẳng tới chỗ giữa hai chân.
Tấn Nhâm Thành vươn tay bắt lấy, trực tiếp với bộ chiếc giày cao gót bà ta đang mang.
Bá tà chăm sóc bản thân rất tốt, giờ có nói bà ta mới hơn ba mươi tuổi cũng không qua lời nhân nhượng bà. Anh trai và cháu trai của bà cũng là người có danh tiếng ở thành phố này, họ không so đo với phụ nữ không phải vì sợ, cũng không phải vì lo mất mặt mà là vì yêu thương bà!”
“Vậy thì liên quan gì đến ông? Đây là chuyện của nhà họ Quý chúng tôi, không tới lượt người ngoài nhúng mũi vào!” Quý Thiên Kim vừa thở hổn hển vừa nói, bà ta cảm thấy lễ nghi tu dưỡng bốn mươi năm của bà đã bị đập vỡ chỉ trong nháy mắt.
Bà ta là một người phụ nữ tao nhã, không bao giờ nói lời thô tục trước mặt người khác, lúc nào cũng chu toàn phép lịch sự. Nhưng mới nói với Tần Nhâm Thành vài câu thôi mà tất cả lễ nghị, phép lịch sự đã vỡ nát rồi.
“Quý Thiên Kim, bà có biết bên ngoài đồn đại bà là người thế nào không? Nhà họ Quỷ ở ngoại ô phía Tây có đứa con gái giỏi giang nhưng cũng rất ác độc, đã bốn mươi tuổi mà còn chưa lấy chồng, khí thế như mãnh hổ xuống núi, bước đi như trăn lớn rời hang. Bây giờ, mấy lời này xem ra rất chuẩn xác
Quý Thiên Kim tức giận đến nỗi run rẩy cả người. không thốt nên lời. Bà ta biết tiếng tăm của mình không được tốt, cũng lười để ý xem thiên hạ bàn tán cái gì, nhưng chỉ ông ta là không được nói như vậy. Sở dĩ bà ta biến thành như vậy, không phải cũng có phần trách nhiệm của ông ta sao? “Được rồi, sau khi về nhà tôi sẽ dạy dỗ lại bà cho thật tốt. Phụ nữ thì nên có bộ dạng của phụ nữ, đều đã bốn mươi tuổi rồi, không biết tiết chế một chút sao?” Tản Nhâm Thành khởi động xe, sau đó chờ bà ta về nhà ông ta.
Ông ta đã mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở gần khu trung tâm.
Đã mua rất nhiều năm rồi, lúc đầu còn định để nói làm nhà tân hôn cơ, không ngờ… lại thành nhà cho người độc thân. Căn phòng này trước giờ vẫn không có ai ở, toàn bộ thời gian của ông ta đều dành để kiểm tiền. Ông ta muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, muốn chu cấp cho bà ta một cuộc sống thật tốt.
Tần Nhâm Thành mang bà ta về đến căn nhà đó, uy căn nhà đã lâu không có người sống nhưng lại không hề có một hạt bụi vì mỗi tuần đều sẽ có người giúp việc đến quét dọn,
Quý Thiên Kim nhìn cách bày trí đầy ấm áp trong thá, khó mà tin được ông ta lại là một người dịu dàng 1ến vậy. Bà ta ra và ghét bỏ, ngồi xuống số pha rồi nói: ở trước mặt tôi còn cần làm bố làm tích sao? Lớp mặt nạ này của ông có thể thảo xuống được chưa?”
“Bà còn nhớ bộ dạng trước kia của tôi không?” Tần Nhâm Thành nhưởng mày nói.
Anh hùng sợ tuổi xế chiều, ông ta đã không còn trẻ, cũng phải hơn bốn mươi rồi, đã là một ông chủ rồi. Bây giờ dù ông ta cảm thấy đau lòng giùm Ngôn Minh Phúc nhưng ít nhất ông ấy có được hai mươi năm hưởng thụ tình yêu và tình thân.
Còn ông ta, không có gì hết.
Quỷ Thiên Kim nghe vậy, trái tim khẽ run rầy, hàng lông mày hơi chau lại: “Gặp được quá nhiều đàn ông tốt, bộ dạng lúc trẻ của ông ra sao đã không còn nhớ rõ rồi.”
“Vậy không cần nhìn nữa.” Tần Nhâm Thành thản nhiên đáp lại.
Ông ta phát hiện, cái kết mà ông ta vẫn luôn chờ đợi bấy lâu, nhưng khi bà ta đã đứng trước mặt thì ông ta lại sợ hãi. Ông ta sợ đáp án thốt ra từ miệng bà ta không phải thử ông muốn nghe.
Ông ta luôn không ngừng tự tìm lý do cho hành động của bà ta, có thể bà ta có chuyện gì khổ tâm không thể không rời khỏi ông ta. Nhưng bây giờ, có lẽ chả có nó khó nào hết, chỉ đơn giản là không muốn gặp ông ta nữa thôi. Cái kết như vậy, thật sự là đáp ánông đau khổ chờ đợi suốt hai mươi năm sao?
Vậy thì không biết còn tốt hơn.
Đúng lúc này, di động của Tần Nhâm Thành reo lên, là Ngôn Minh Phúc gọi tới, muốn nhờ ông ta xử lý chút thể lực còn sót lại của Ngôn Minh Hi. Ông ta tránh mặt Quý Thiên Kim, bước ra ban công nghe điện thoại.
“Anh muốn tôi vứt xác những người đó trước cửa nhà Kettering ở London ư?”
“Đúng, từ rày về sau nhà họ Ngôn và nhà Kettering, không chết không ngừng.” Giọng nói lạnh lẽo của Ngôn Minh Phúc vang lên.
Ngôn Minh Hi là một thiên tài, lại vô cùng nhạy cảm về phương diện tài chính, cho nên được Lance giữ lại, làm việc cho anh ta.
Kỳ thật ông ấy luôn muốn âm thầm hãm hại Lance, đáng tiếc nhà Kettering lại là trời cao hoàng đế xa, dù ông ấy có muốn nhúng tay vào cũng không được. Cho nên ông ấy luôn yêu cầu Ảnh Hoa Bì phải theo dõi chặt che Lance.
Lance nuôi một con chó, không nỡ thả ra, vậy thì phải chuẩn bị tốt tinh thần nghênh đón lửa giận của nhà họ Ngân. Có lẽ Kettering chương mát nhà họ Ngân, dù sao núi cao sông rộng, có uy hiếp cách mấy cũng không mang lại tác dụng gì lớn.
Nhưng Ngôn Minh Phúc có thủ đoạn, cũng có đầu óc kinh tế. Nếu ông ấy có thể sống đến một trăm tuổi, vậy sẽ liều mạng với Lance bốn mươi năm nữa. Chẳng sợ không nổi bốn mươi năm, vậy thì hai mươi năm, thậm chí mười năm, ông ấy nhất định phải khiến Lance sứt đầu mè trần, sống không được yên!
Tần Nhâm Thành vô cùng thấu hiểu tâm tình muốn báo thù giùm Thẩm Thanh, hận không thể chém chết tất cả đồng lõa ngay bây giờ của Ngôn Minh Phúc. Ngặt nỗi, nhà Kettering lại quá cường đại.
“Tôi sẽ giúp anh diệt trừ những người còn lại, nhưng tôi đề nghị không nên tuyên chiến với Lance vào lúc này.”
Tần Nhâm Thành nói bằng giọng khàn khàn: “Hiện tại, hoàng thất nước M đang trong giai đoạn thay máu, chỗ dựa của Josh là vương tử Halley đã rơi đài. Cho dù quan hệ giữa họ và vương hậu rất tốt nhưng so ra vẫn kém người thừa kế ngôi vương hiện tại là Charles.
Quan hệ giữa Charles và Lance rất tốt, chỉ cần anh tà vườn tay trợ giúp một xíu thôi cũng đủ khiến hướng giá thay đổi ngay. Josh đang tính định hôn với công chúa, củng có địa vị ở hoàng thất. Mặc dù đủ sức đầu một trận nhưng phần trăm thắng cuộc chỉ có 40%còn chưa đạt tới một nửa nữa. Một khi lần đánh cuộc này của anh thất bại, vậy thì Ngôn Phúc Lâm cũng sẽ bị liên lụy.
Thẩm Thanh đã giao phó nó lại cho anh, anh nên chừa cho nó một đường lui, cũng là chừa cho mình một đường lui”
Chuyện của Ngôn Minh Phúc, trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, Tần Nhâm Thành hiểu hết mọi chuyện.
Ông ta theo dõi nhà Kettering lâu như vậy, tất nhiên cũng biết một số chuyện. Lá bài tẩy chưa lật của Josh không phải hoàng thất mà là một hacker thần bí tên K, một nhà thông thái thiên tài có thể đánh cắp bitcoin, tự tạo một vương quốc kinh tế cho riêng mình.
Tài nguyên tới được tay Josh rất ít, hầu như là những sản nghiệp Kettering đã bị vứt bỏ, lợi nhuận thu vào kém xa vốn đầu tư rất nhiều. Nhưng sau khi giao cho K quản lý, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, lợi nhuận đã vượt qua sản nghiệp của dòng họ.
Lance quả mức khinh địch nên mới cho Josh cơ hội phát triển.
Hơn nữa Josh và K như hình với bóng nên việc am sát K lại càng khó khăn.
Ở đầu dây bên kia, Ngân Minh Phúc rơi vào trầmmặc, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng nặng nề.