Kettering năm ở lưng chừng núi, toàn bộ khu vực đều là những con đường quanh co.
Nhưng vì có một đoạn đường đang được tu sửa nên bị tháo dỡ để xây dựng lại, ở đây có đặt một vài biển báo nhắc nhở mọi người đi chậm lại.
Trong đầu cô là một mớ hỗn độn, căn bản không hề chú ý, bây giờ cả người rơi vào trong bụi cây, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Bây giờ đang là mùa hè, cành lá xum xuê và tươi tốt, hơn nữa cùng với ánh trăng mờ ảo, cả người rơi xuống lập tức không còn tăm hơi, chỉ còn vọng lại tiếng kêu đau đớn của Hứa Trúc Linh.
Người vệ sĩ bí mật đi theo nhìn thấy tình hình không ổn nên vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Diên.
Đúng lúc này Cố Thành Trung hối hả chạy tới hỏi: “Cậu có thấy một cái gái hơi nhỏ người đi về phía trước không.”
“Đã.. rơi xuống rồi.
Người vệ sĩ chỉ vào khoảng không.
Trái tim Cố Thành Trung run lên, không nói thêm lời nào nữa, cũng lăn theo xuống dưới, Cơ thể Hứa Trúc Linh không ngừng lăn lộn, va vào rất nhiều thứ, đau đến nổi cô không thể nào phát ra tiếng kêu nào.
Cô lăn không biết trong bao lâu, đến lúc bị một cái cây to chặn lại mới không lăn nữa.
Cô không biết cơ thể mình còn chỗ nào là không bị thương, trái lại khắp người cô từ ngón chân đến đỉnh đầu đều đang vô cùng đau đớn.
Nhưng mà, cô vẫn chưa ngất đi, còn đang nằm trên bụi cỏ.
Cỏ rất cao, hoàn toàn che khuất cơ thể cô.
Cô không biết là cô đang đau trong lòng hay là đang đau do những vết thương gây ra, chỉ biết là cơn đau trên người quá dữ dội, trong nháy mắt nó đã làm giảm đi nỗi đau trong lòng cô.
Như vậy cũng tốt.
Trái tim cô không đến nỗi phải chịu đau đớn.
Ý thức cô chút mơ hồ, đúng lúc này nghe được âm thanh quen thuộc.
“Trúc Linh, em đang ở đâu?”
“Hứa Trúc Linh!”
Đây là giọng nói của Cố Thành Trung.
Đột nhiên, cô khôi phục ý thức, muốn trả lời lại nhưng không thể phát ra âm thanh do cơ thể quá đau đớn, thậm chí cô không thể nâng cánh tay hay cử động bàn chân mình.
Cô híp mắt, nhìn thấy anh đang tìm kiếm xung quanh để tìm ra cô.
Anh còn đến tìm cô để làm gì? Sau khi tỉnh rượu lại nhận thấy rằng cô và Lucia vẫn còn kém xa nhau, vẫn còn muốn tìm đến cô để trêu đùa hay sao?
Điều kiện của anh tốt như vậy, muốn tìm cô gái như thế nào mà không được, tại sao nhất định phải là cô?
Lẽ nào, bởi vì cô rất dễ bị lừa gạt hay sao?
Cô cô gắng mấp máy khóe miệng, lộ ra một nụ cười chua xót.
Con người lăn xuống vách núi nhất định sẽ để lại dấu vết, cuối cùng Cố Thành Trung cũng tìm thấy Hứa Trúc Linh trong bụi cỏ.
Trên người cô là toàn là những vết thương do bị cành cây cào vào, chân tay cũng không thể cử động được.
“Trúc Linh!”
Anh vội vàng chạy về phía trước, ôm cô vào trong lòng ngực.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp trong lòng ngực anh, nước mắt cô không ngừng rơi xuống làm ướt cả áo của anh.
Thậm chí cô không còn sức lực để khóc, chỉ có thể nức nở, hai vai run run, giống như một đứa trẻ bất lực.
“Đừng sợ, anh đưa em về nhà”
Anh từng chữ từng chữ nói ra, như thể đang truyền niềm tin cho cô.
Anh cống cô trên lưng, bước lại lên dốc một cách khó khăn.
Mà những người của Diên cũng đuổi theo ở phía sau, gặp được anh và giúp đỡ anh dìu Hứa Trúc Linh lên trên.
Cố Thành Trung lái xe đến bệnh viện, bác Sĩ nói không có gì đáng ngại, ngoại trừ nhiều vết bầm tím và gãy xương nhẹ ở bắp chân, nghỉ ngơi khoảng mười ngày sẽ khỏe lại ngay.
Trong lúc Hứa Trúc Linh ở bệnh viện, đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Lông mi của cô, từng chiếc từng chiếc còn ướt tất rõ ràng.
Ngay lập tức trái tim của anh co thắt lại, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn khi anh nhìn cô.
“Lẽ nào, anh và em đã ở bên nhau hai năm mà em hoàn toàn không tin anh, chỉ tin tưởng vào những gì em nhìn thấy thôi sao?
“Tại sao em không hỏi anh dù chỉ một chút, cứ như thế lập tức phán anh tử hình”
Giọng nói của anh trầm và thấp, khàn khàn có chút bất lực, nhưng mà nhìn thấy cô trở nên như vậy, tất cả câu hỏi đều biến thành tự trách bản thân.
Nếu như anh chạy đuổi theo cô sớm hơn một chút, thì có lẽ cô sẽ không trở thành như thế này.
Hứa Trúc Linh hôn mê cả một buổi tối, sáng sớm hôm sau mới yếu ớt tỉnh lại Thời điểm tỉnh lại đầu óc choáng váng, cơ thể đau đến mức không thể cử động nổi.
Cô hít vào một hơi lạnh liên ảnh hưởng đến vết thương nhỏ trên bắp chân.
“Đừng nhúc nhích, bác sĩ bảo em phải nằm im”
Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc, làm cho trái tìm cô đập liên hồi Lúc này cô mới để ý đến trong phòng bệnh còn có thêm một người nữa Anh vừa mới từ phòng vệ sinh bước ra, trên tay cầm một chậu nước, nhìn bộ dạng giống như đang định lau mặt cho cô.
Gặp lại nhau, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó chịu không nói nên lời Gô cần môi, không nói gì.
“Lần sau, nếu như em còn dám rời xa anh, anh sẽ chặt gấy chân của em”
Anh giả bộ nói lời độc ác, vốn định là trêu chọc cô, làm cho bầu không khí vui vẻ hơn, nhưng nghĩ đến cô lại cụp mắt xuống bật khóc.
Những giọt nước mắt lăn dài rơi xuống, như những viên trân châu bị đứt chỉ.
Ngay lập tức, trong lòng Cố Thành Trung liền trở nên bối rối, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nói: “Anh đang đùa mà, anh làm sao đành lòng chặt chân của em được chứ”
Nhưng cơ thể cô lại đẩy anh ra, không cho anh làm, tự mình tùy tiện lau.
“Em không tin anh”
Ngón tay anh hơi cứng đờ, lơ lửng trên không trung, làn gió nhẹ nhàng xuyên qua khe hở, có chút lạnh, cũng có chút thất vọng.
Nghe Hứa Trúc Linh nói như thế, anh cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn.
Cô không tin anh?
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng bản thân anh lại nghe rõ ràng từng chữ một.
Bọn họ như thế nào, chẳng lẽ trong lòng mỗi người không biết sao?
“Em biết em đã gây ra cho anh rất nhiều rắc rối. Nếu anh không yêu em có thể nói cho em biết. Em bám chặt lấy anh, em cũng nghĩ là giữ hai chúng ta không thể. Nếu như anh không yêu em, sao lại tỏ ra dịu dàng với em như vậy?
“Nếu như anh muốn cùng với Lucia tránh khỏi mọi nghỉ ngờ, thì anh có thể tìm người khác, tại sao lại muốn tìm tới em?”
“Em đang nói cái gì vậy? Anh ghét bỏ em lúc nào? Anh không tìm đến em, vậy thì anh có thể tìm ai bây giờ, người mà anh thật sự muốn kết hôn?”
“Thật sao? Nhưng mà chính miệng anh nói người anh yêu chính là Lucia, mấy năm qua anh đều không thể quên được cô ấy. Sở dĩ anh từ chối cô ấy là bởi vì thân phận của hai người, chính mi: anh nói trái tim và cơ thể của nh đều mãi mãi chỉ thuộc về cô ấy… chẳng trách chưa bao giờ anh động vào em”
“Căn bản là anh không phải đang chờ em lớn mà vốn là đang ghét bỏ em bởi vì em chưa trưởng thành!”
Trong lòng của Hứa Trúc Linh cực kỳ ấm ức, không phải là chê cô ngực nhỏ hay sao?
Bẩm sinh không được, ngày qua ngày cô cũng cố gắng, nhưng mãi không to lên được thì cô biết làm gì đây?
Cố Thành Trung nghe cô nói như thế, không biết nên khóc hay nên cười.
Rốt cuộc thì cô gái nhỏ này nghe được những lời nói linh tỉnh này ở đâu chứ?
“Anh chưa từng nói như vậy, em nghe được những lời này ở đâu thế?
“Lúc anh bị Antonio gọi đi, em đã gọi điện thoại cho anh, và trả lời điện thoại.. anh và Lucia đã cùng nhau nói như vậy, hai người…
còn làm ra những chuyện không biết xấu hổ.
Đồ cầm thú, đồ lưu manh, đồ đàn ông phong lưu!”
“Anh và cô ta không hề xảy ra chuyện gì cả”
“Anh nói không có chuyện gì thì em sẽ tin sao? Cuộc điện thoại đó anh giải thích như thế nào đây, rõ ràng chính là giọng nói của anh, lẽ nào em lại nghe lầm sao chứ?”
“Giọng nói có thể là của anh, nhưng nhất định không phải xuất phát từ miệng anh.
Giọng nói có thể giả dạng được, Lucia muốn lừa em, tất nhiên cô ta có cách. Anh cũng không uống rượu, mà là bị hạ thuốc mê. Anh còn hôn mê bất tỉnh thì anh có thể làm gì đây?”
“Là thật sao?”
Hứa Trúc Linh cau mày thật chật, ngờ vực nhìn anh.
“Một trăm phần trăm là thật, em có muốn anh thề với em không?”
“Chuyện này cũng không có tác dụn: thề đều là giả dối và rỗng tuếch, mỗi ngày có.
nhiều người thề độc đến như vậy, ông trời làm sao mà chứng giám hết được chứ. Anh không làm chuyện gì thì không có nghĩa là Lucia cũng không làm gì, ai biết được bây giờ anh đang là hàng nguyên bản hay là hàng đã qua sử dụng đâu chứ!”
Hứa Trúc Linh càng nói càng oan ức, nước mắt lại tí tách rơi xuống.
Cố Thành Trung nghe cô nói như thế, vẻ mặt đen kịt lại.
Hàng nguyên bản?
Hàng đã qua sử dụng? Cô gái này có như vậy mà cũng dám nói.