Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 780: Cô mới là người gặp tình thế khó xử


“Em không trách anh, cũng không trách Phó Minh Tước. Một người là chồng của em, một người là anh rể em, có thể nói đều là người thân của em. Anh ấy muốn giết anh, anh muốn giết anh ấy. Anh ấy không thể dừng lại, anh cũng không thể dừng lại”


“Anh sẽ bảo vệ em, mà anh ấy cũng sẽ thế, cho nên dù kết cục có thế nào thì em vẫn là người cuối cùng còn sống. Mà trong hai người… Em sẽ mất một người. Dù ai chết thì nửa đời sau của em cũng không thể sống thoải mái được, có gì khác biệt đâu chứ?”


“Anh chết rồi, em sẽ không tái hôn, sẽ không có con. Mà Phó Minh Tước chết rt thì Dao Dao cũng không sống nổi nữa, em sẽ tự trách, áy náy cả đời. Hai kết cục này chẳng khác gì nhau mấy, em cần gì phải rầu rĩ chứ?”


“Em không khuyên giải được, chỉ đành hy vọng ngày đó tới muộn một chút”


Giọng trầm thấp vang lên khắp toa xe yên tĩnh, kèm theo sự bất đắc dĩ và bi thương sâu đậm.


Cô khẽ chớp mắt, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống.


Cô không kìm nén được…


Cô có cảm giác giờ chết sắp tới, không biết người qua đời là ai Cái cảm giác bất đắc dĩ này đúng là khó chịu.


Nhưng cô có thể làm gì được chứ?


Cô bị kẹp ở giữa, bên nào cũng rất khó xử.


Cố Thành Trung giết Phó Minh Tước thì cô sẽ không thể tha thứ được cho Cố Thành Trung.


Phó Minh Tước giết Cố Thành Trung thì sau này cô cũng sẽ không thể đối mặt với anh †a được nữa.


Tính đi tính lại, kết cục của cô đều giống nhau.


Cố Thành Trung nghe thấy cô nói thế thì trái tìm co rút mạnh.


Anh… Chưa từng nghĩ tới chuyện này.


Anh chỉ muốn loại bỏ hết tất cả mọi nguy.


hiểm và sống đến đầu bạc răng long cùng với cô, Nhưng… Nếu như mình thật sự động vào Phó Minh Tước, lúc cô nhìn anh và nghĩ tới đứa cháu gái của mình thì liệu cô có tha thứ được cho anh không?


Trong dòng họ, ngoại trừ cô thì chỉ còn duy nhất đứa cháu gái ruột này là còn sống.


Nếu có người giết Cố Cố thì anh cũng sẽ không thể bỏ qua được, cho dù là người thân cận nhất của mình cũng không thể.


Đột nhiên… Xe dừng lại.


Anh nghiêng người rồi ôm chặt cô vào trong lồng ngực mình.


“Xin lỗi, do anh không cân nhắc kỹ, anh quên mất em bị kẹp ở giữa, bên nào cũng khó xử “Có lẽ, hai người nên che giấu một chút, trí thông minh của em không cao nên em không thể hiểu được mấy cái tâm tư rắc rối đó. Nếu hai người hao tâm tổn trí để lừa gạt em một chút, đừng để em nhận ra có gì đó không đúng thì tốt biết bao chứ?”


“Không chừng em còn có thể vui vẻ đối diện với hai người thêm một thời gian. Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ tới chuyện một trong hai người sẽ xảy ra chuyện là em lại rất khó chịu”


“Cố Thành Trung… Em khó chịu quá, em đau lòng… Ở đây đau quá…”


Hứa Trúc Linh khóc như một đứa trẻ, tay chỉ vào ngực.


Bả vai cô run lên, tiếng khóc nức nở vang lên trong xe.


Cố Thành Trung nghe thấy cô nói thế thì như bị đâm một nhát dao vào ngực, trái tim đau đớn như bị xát muối.


Ông trời thực sự đã đưa cho anh một vấn đề rất lớn, căn bản không thể toàn vẹn đôi bên được.


“Cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ nghĩ một kế sách toàn vẹn đôi bên!”


Cố Thành Trung nói ra từng chữ.


“Nếu như anh giết chết Phó Minh Tước khiến em không thể đối mặt với anh được nữa và phải sống trong áy náy, vậy chúng ta sao có thể nói tới việc hoạn nạn có nhau, ước hẹn đầu bạc răng long chứ?”


“Anh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, nhưng… Anh cũng đã tính tới chuyện xấu nhất, nếu như không thể toàn vẹn đôi bên thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn bảo vệ người thân yêu nhất của mình. Bố anh, anh trai anh, em có thể hiểu anh..”


“Vì em hiểu hai người bất đắc dĩ nên em mới đau khổ như vậy. Không bắt buộc, cho dù câu trả lời là gì thì em cũng không muốn suy đoán. Bây giờ em chỉ muốn sống thật tốt với anh thôi, có được không, anh ba Trung…


Cô ôm chặt lấy Cố Thành Trung, chui vào trong ngực anh, nước mắt rơi lã chã.


“Em cứ khóc một trận thật to đi, đừng giấu ở trong lòng”


Anh dịu dàng vuốt lưng cô, lòng đau như cắt.


Cuối cùng, Hứa Trúc Linh khóc đủ rồi, hai người mới lái xe về nhà Trên đường đi, cả hai đều không nói lời nào.


Về tới nhà, ông cụ thấy cô bình yên vô sự thì thở phào nhẹ nhõm một cái.


Ông nhìn thấy sắc mặt của cả hai người đều không tốt nhưng vẫn không hỏi gì Hứa Trúc Linh đã thấm mệt, cũng không ăn xâu kẹo hồ lô mà quay về phòng luôn.


Ông cụ kéo Cố Thành Trung lại và hỏi: “Sao hả? Có phải Phó Minh Tước ức hiếp con bé không?”


“0 † ân oán của con và Phó Minh Tước. Bố, rốt cuộc là tại sao bố lại đắc tội Phó Minh Nam vậy, tốt xấu gì ông ta cũng là cậu của con, tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này vậy ạ? Không phải là bố cướp mẹ con về đấy chứ?”


Cố Thành Trung nhíu chặt lông mày, anh nghỉ ngờ rằng năm đó Cố Chí Thanh đã mê mẩn sắc đẹp của Úy Như, sau khi tỏ tình không được đã cưỡng bức bà và từ đó đắc tội với nhà họ Phó.


Úy Như mất trinh tiết, bất đắc dĩ phải gả đi, nhưng hai nhà lại kết ân oán.


Cố Chí Thanh nghe thấy thế thì nhíu chặt lông mày, sắc mặt lập tức trở nên đen xì như đáy nồi.


“Con đoán mò cái gì vậy hả? Bố và mẹ con yêu nhau thật lòng rồi kết hôn! Nhưng mà Phó .. Một lời khó nói hết, người cũng còn nói những lời này làm gì”


Cố Chí Thanh nói đầy sâu xa, trong đôi mắt sắc bén cất giấu nỗi đau khổ khó nói nên lời.


“Phó Minh Nam phản đối cuộc hôn nhân của hai người ạ?”


“Haiz, lúc đó anh cả Cố Triệt của con đã lớn rồi, bắt đầu tiếp quản tập đoàn Sinh Ý. Ông †a nói mẹ con gả cho bố sẽ phải chịu rất nhiều khó khăn, đau khổ. Mà mẹ con lại mắc bệnh di truyền, tim không được khỏe, không thể quá lo lắng được. Tất cả là do người làm chồng này vô dụng, khiến bà ấy sau khi kết hôn còn phải giải quyết chuyện của hai đứa”


“Bố cũng không ngờ lòng dạ Cố Triệt lại nhỏ nhen như thế, đến cả em trai ruột thịt của mình mà cũng không yêu thương được, không thể chấp nhận Úy Như. Úy Như tủi thân nhưng không nói cho bố biết, đương nhiên cũng không nói cho Phó Minh Nam”


“Vốn dĩ Phó Minh Nam có rất nhiều bất mãn với bố và cực lực phản đối cuộc hôn nhân này, nếu ông ta mà biết thì chỉ e là sẽ làm ầm ï lên với nhà họ Cố”


“Lúc đó, các thế lực bất chính phát triển rất mạnh, nhà họ Cố vẫn chưa hùng hậu như: bây giờ, bố không đánh lại người cậu cả này.


Về sau Úy Như lâm bệnh nặng, nỗi ân oán này…. để càng lâu thì càng thêm sâu đậm, không tháo gỡ được bế tắc…”


“Phó Minh Nam không làm gì được chúng ta, thì chỉ đành để con của mình hoàn thành”


“Sao ông ấy lại không làm gì được, lúc đó thế lực bất chính khổng lồ như sao lại để tới tận bây giờ khi mà đã phân hóa, yếu thế rồi thì lại để cho Phó Minh Tước hoàn thành cái nhiệm vụ khó khăn này?”


Cố Thành Trung cảm thấy có gì đó không đúng, bèn tò mò hỏi.


“Bởi vì mẹ con lấy mạng mình ra để uy hiếp, ép Phó Minh Nam phải thề độc rằng đời này không được làm tổn hại gì tới người nhà họ Cố. Ông ta cực kỳ yêu thương cô em gái Úy Như này, cho nên…. Cho nên đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà cái ân oán này vẫn phải tới, đúng là báo ứng mà”


“Cái chết của Úy Như… chắc chản có liên quan tới bố, bảo bố bồi thường cái mạng già này cũng không sao, nhưng anh em hai đứa vô tội”


Nhắc lại chuyện cũ khiến ông cụ như đã già đi mấy tuổi, toàn thân suy sụp tỉnh thần, hỗn loạn.


Anh hùng… Cũng có lúc khốn khổ vì tình.


Bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp, mua dây buộc mình.


“Kỷ Thiên Minh nói Phó Minh Tước không phải là người lợi hại nhất, trong thế lực bất chính còn có một người còn thần thông quảng đại hơn.”


“Vậy… Vậy sao?”


Cố Chí Thanh nhíu chặt lông mày, trong đôi mắt đục ngầu lập tức lóe lên một tia sáng.


Chớp mắt đã biến mất, ngay cả Cố Thành Trung cũng không phát hiện ra.


“Nếu có tin tức gì về thăng nhóc kia thì lập tức báo với bố, bố cũng muốn biết rốt cuộc là ait”


Cố Chí Thanh vội vàng nói.


“Sao bố lại để ý chuyện này thế, không phải bố không có hứng thú với Phó Minh Tước sao?


Cố Chí Thanh đã sống tời ngần này tuổi, cũng chưa gặp phải quá nhiều sóng gió, không biết có biết bao người muốn lấy mạng ông, nhưng ông vẫn bình an vô sự sống tới tận bây giờ.


Hiện tại, Cố Thành Trung là người phụ trách mọi việc, ông chẳng quan tâm, nhưng lần này ông có vẻ hơi kích động “Vậy, vậy à? Bố chỉ tò mò thôi mà”


Cố Chí Thanh ra vẻ ung dung thoải mái nói, lập tức khoát khoát tay và nói: “Không còn sớm nữa, bố muốn nghỉ ngơi, con về với vợ con đi, lần này cho phép con đi ngủ, nếu con lại làm việc xấu một lần nữa thì coi chừng cái chân con đấy!”


Dứt lời, ông quay người rời đi, không nói thêm gì nữa. Cố Thành Trung vẫn đứng ở chỗ cũ, như đang có điều suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK