“Đội ngũ PR của nhà họ Ngôn đâu rồi? Bảo vệ danh tiếng của Hứa Trúc Linh đi chứ, con bé là con gái của chúng ta, bọn họ có là gì? Anh hùng bàn phím, chỉ biết ngồi trước màn hình mà lướt lướt lướt, em khinh thường nhất người như vậy đấy. Bài đăng mới nhất của em sắp đăng lên rồi, giúp Trúc Linh nổi lên. Em không tin, em không dìu dắt nổi một người mới?”
“Phải phải phải, bà xã nói đúng, anh lập tức đi sắp xếp, kiện mấy đứa não tàn đó phải kêu cha gọi mẹ!”
Ngôn Minh Phúc nhanh chóng đi làm việc.
Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng bưng hai đĩa bánh ga-tô để lên bàn, nói: “Mẹ nuôi… con không phải người mới đâu…”
“Cũng như nhau thôi, con cũng đừng để ý đến những dư luận đó, có nhà họ Ngôn giải quyết công bằng cho con. Con chỉ cần chuyên tâm vào việc học, ăn uống, biết chưa?”
“Cảm ơn mẹ nuôi.”
Hứa Trúc Linh cảm động nói, Hứa Đức Thắng là bố ruột của cô mà lại luôn lợi dụng cô, chưa bao giờ đối xử tốt với cô. Nhưng vợ chồng nhà họ Ngôn lại luôn đối xử tốt với cô. Mặc dù cũng có phần của Cố Thành Trung nhờ giúp đỡ trong đó, nhưng cô có thể cảm nhận được.
Bọn họ thật sự yêu thương cô, cho nên mới tốn công tốn sức vì cô như thế.
Cô vừa nghĩ đến sự khác biệt về cách đối xử của hai bên mà nước mắt không kìm được rơi lã chã xuống.
Thẩm Thanh nhìn thấy thì thương xót, nói: “Sao con lại khóc rồi, có phải những người đó chọc tức con rồi? Con đừng quan tâm, đều là bọn anh hùng bàn phím, nhận được thư luật sư gửi qua thì sẽ không dám lỗ mãng nữa…”
Thẩm Thanh vẫn chưa nói xong thì Hứa Trúc Linh ôm chầm bà ấy lại.
“Cảm ơn bố nuôi mẹ nuôi đã đối với con tốt như vậy, làm cho con cảm thấy con vẫn còn cảm giác được người lớn thương xót, chứ không phải là đứa trẻ không có nhà để về… Lòng tốt mà hai người đối với con, Hứa Trúc Linh con có thể cảm nhận được, cảm ơn hai người.”
Thẩm Thanh nghe thấy lời chân thành của đứa trẻ này mà không khỏi mềm lòng: “Chao ôi! Mẹ luôn muốn có một đứa con gái, nhưng Ngôn Minh Phúc thấy mẹ lúc sinh Ngôn Phúc Lâm đau đến chết đi sống lại, ông ấy xót nên không cho mẹ sinh nữa. Lúc trước mẹ cũng không thích con, cũng chỉ là sự hợp tác với Cổ Thành Trung. Nhưng quen biết nhau được thời gian dài, mẹ cũng thích cái tính của con. Nếu như có con làm con gái nuôi của bố mẹ thì bố mẹ sẽ rất vui.”
“Được rồi, không khóc nữa, chúng ta ăn bánh đi, không cần đợi Ngôn Minh Phúc nữa.”
“Mẹ nuôi, mẹ ăn trước đi, ở dưới bếp còn có bánh quy nướng, để con đi lấy.”
Hứa Trúc Linh nhanh chóng lau đi nước mắt, trở nên phấn chấn.
Cô vẫn có nhà, chỗ Cố Thành Trung là nhà là của cô, ở đây cũng là nhà của cô.
Hứa Trúc Linh luôn tránh đầu sóng ngọn gió ở nhà họ Ngôn cũng là bì để cho giới truyền thông xem.
Cuối cùng Thẩm Thanh để cô ở lại nhà một đêm, nên đã gọi điện cho Cố Thành Trung.
Cổ Thành Trung đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Buổi tối Thẩm Thanh chuẩn bị đi ngủ với Hứa Trúc Linh thì lại bị Ngôn Minh Phúc chặn trước cửa.
“Bà xã, em đang định làm gì thế?”
“Em đi ngủ với Trúc Linh, bây giờ Trúc Linh đang bị thương, đến tối em có thể chăm sóc cho con bé.”
“Bà xã, hay em đừng đi, mỗi tối đều do anh chăm sóc em, đắp chăn, bưng trà rót nước cho em, em làm gì biết chăm sóc người khác chứ? Hơn nữa, không có em anh ngủ không được đâu, cả đêm mất ngủ, ngày mai sao làm việc được? Trúc Linh, một mình con ngủ cũng được đúng không? Không cần mẹ nuôi ngủ với con, đúng không?”
Ngôn Minh Phúc chặn cửa, quay đầu nhìn về hướng Hứa Trúc Linh.
Cô nhịn không được cười khì khì, cô thật sự rất hy vọng bản thân mình đến tuổi trung niên cũng có thể ân ái đằm thắm như vậy với Cố Thành Trung.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Ngôn Minh Phúc, sao cô có thể nỡ tách lẻ hai người họ chứ?
“Mẹ nuôi, con có thể ngủ một mình được, mẹ không cần ngủ với con đâu.”
“Bà xã, em nghe kìa, con gái cũng đã nói rồi đấy.”
Thẩm Thanh nghe vậy thì bất lực lườm một cái, nhiều năm qua như vậy rồi, Ngôn Minh Phúc vẫn không thay đổi, pha trò khóc lối om xòm, đã chừng này tuổi rồi mà vẫn không biết xấu hổ, không biết mất mặt gì cả.
Nhưng mà may là ông ấy chỉ đối xử với Thẩm Thanh như vậy, còn những chuyện khác thì rất quyết đoán chín chắn, chưa bao giờ khiến bà ấy phiền lòng.
“Ngôn Minh Phúc, xem như là anh giỏi!”
Thẩm Thanh tức hồng hộc quay về phòng.
Ngôn Minh Phúc vội vàng đóng cửa, lau mồ hôi trên trán, nhìn Hứa Trúc Linh, nói: “Bà xã là của bố, bố không cho con đâu, con tự ngủ đi, ngủ ngon.”
Nói xong, ông ấy cũng chui vào phòng ngủ.
Hứa Trúc Linh cười cười rồi quay lại phòng.
Căn phòng này vẫn là căn phòng mà lần trước cô đến ở, Thẩm Thanh đã dặn dò người giúp việc bố trí thêm một chút đồ đạc, đổi căn phòng này thành phòng của cô, để thuận tiện cho lần sau cô đến ở lại.
Buổi tối Hứa Trúc Linh nói chuyện điện thoại qua video với Cố Thành Trung, cô hy vọng anh có thể làm chút gì đó giúp mình.
Cô sợ sau khi mình rời đi thì Hứa Đức Thắng sẽ trút giận lên dì Lưu, cô hy vọng anh có thể đưa dì Lưu đến nhà hai người.
Dì ở nhà giỏi về món Tây, cô thích học theo.
Dì Lưu thì giỏi về món Trung, cô thích nhất là món thịt kho tàu và món thịt viên “tứ sướng” của dì Lưu. Hai người không hề có bất cứ xung đột nào, nhận cùng số tiền lương, một ngày món Tây một ngày món Trung, tốt biết bao!
“Ừm, anh giúp em xong thì em phải cảm ơn anh như thế nào?”
“Chú ba Cố, sao anh lại trở nên nhỏ nhen như vậy rồi, thế mà lại còn muốn em báo đáp anh!”
“Cái đó là đương nhiên rồi, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, đương nhiên anh không thể khách sáo với em được.”
“Thế anh muốn thế nào?”
“Ra ban công.”
Cố Thành Trung bỏ lại ba chữ một cách thần bí.
Ban công?
Không lẽ anh lại đi máy bay qua đây?
Nhưng với chút đường đi này mà đi máy bay thì cũng đốt tiền quá rồi nhỉ?
Cô ra ban công với vẻ mặt nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhưng không thấy bóng dáng của Cố Thành Trung.
Lúc này, bên tai truyền đến giọng bói bất lực của Cố Thành Trung: “Cúi đầu xuống, anh ở dưới lầu.”
Hứa Trúc Linh rũ mắt nhìn xuống, chỉ nhìn thấy xe của Cố Thành Trung dừng lại dưới lầu, xe thì bật đèn pha.
Anh đứng dựa chỗ cửa xe, đang ngẩng đầu lên nhìn Hứa Trúc Linh.
“Em xuống gặp anh ngay…”
“Không cần, em cứ ngoan ngoãn đứng ở đó, anh nhìn em một cái là được rồi. Bên ngoài có hơi lạnh, em cũng không đem đồ nhiều đến đây, nên không cần xuống đâu.”
“Thế anh đến đây để làm gì?” Hứa Trúc Linh thắc mắc hỏi.
Đầu dây bên kia rơi vào trầm tĩnh, anh lại đứng rất xa cô, cô không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt anh.
Cô có thể nghe được tiếng hô hấp không ngừng truyền đến trong điện thoại, có chút nặng nề.
Lâu sau, đầu dây bên kia truyên đến giọng nói nghẹn ngào trâm thấp của anh, giống như khúc đàn cello hòa nhập vào sắc đêm, đặc biệt trầm bỗng và dễ nghe.
“Nhớ em.”
“Quả thật không yên tâm về em, muốn đến xem em thử. Giây phút nhìn thấy em thì anh đã yên tâm hơn nhiều rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này thì cười thâm trong lòng, nhưng bên ngoài thì giả vờ như không có gì.
“Anh nói cái gì? Gió lớn quá, em nghe không rõ, anh nói lại một lần nữa đi”
Cố Thành Trung nghe vậy thì có chút ngại ngùng, lúc nãy anh còn hùng hồn nói ra, không cảm thấy lời nói này sến sẩm.
Nhưng bây giờ phải lặp lại một lần thì anh lại có chút bối rối rồi.
“Sao anh không nói gì? Lúc nãy thật sự em không nghe rõ, nếu anh không muốn nói thì thôi vậy, em cũng sắp tắt điện thoại ngủ đây…”
Lời nói của Hứa Trúc Linh vẫn chưa nói xong thì trong điện thoại truyên đến giọng nói bất lực của Cố Thành Trung.
“Hứa Trúc Linh, anh nhớ em rôi.” Cô nghe vậy thì cười nói: “Chú ba Cố, chúng ta cũng đâu phải là bị ngăn cách hai nơi, chúng ta ở gần nhau như vậy, đến sáng là gặp mặt rồi, có đáng vậy không?”