Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1608


Cô cảm thấy mình điên rồi, là anh hại chết cô, nhưng trong lòng cô lại không có chút oán hận nào.


Cô chỉ hi vọng có thể dùng khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây, dạy anh thế nào là tình, thế nào là cái thiện trong tâm hồn mỗi con người.


Đợi sau khi cô chết đi, anh còn có thể nhớ hình bóng của cô, anh vẫn nhớ trong sinh mạng của mình, từng xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, vui tươi, dạy một người vô tình như anh biết thế nào là tình cảm.


Vậy là đủ rồi.


Đủ lắm rồi…





Cô cảm thấy rất hạnh phúc.


Đêm nay, cô không uống trà sữa, mà uống một chung rượu, cùng ca hát với những du khách Tây ba lô kia.


Một điệu hát dân gian, cùng một bài dân ca Pháp, vậy mà lại hòa hợp một cách khó hiểu.


Cô uống một chút rượu, chếnh choáng say, miệng khẽ lặp đi lặp lại một làn điệu êm dịu mà thấm đẫm tình cảm.


Những chẳng biết từ lúc nào, nhạc khí dân tộc chợt đổi, là phong cầm.


Cô híp mắt, nhìn thấy Hắc Ảnh không biết lấy từ đâu ra một cây phong cầm, thổi một cách du dương.


Vậy mà anh ấy có thể bắt được nhịp điệu của cô, mặc dù chỉ mới nghe có một lần mà thôi.


Một người hát, một người thổi đệm, những người còn lại dân dần an tĩnh, cẩn thận hưởng thụ bữa tiệc thính giác.


Châu Vũ rất vui, cô uống hơn hai chung, cuối cùng thiếp đi vì say, ngả vào ngực anh.


Cô nhắm mắt lại, thì thào nói: “Hắc Ảnh, Hắc Ảnh..”


Cô say rồi, và cô đang gọi tên anh.”


Hắc Ảnh ôm cô ấy đi trên hành lang dài dằng dặc của khách sạn, trong lòng cảm thấy hỗn loạn rối tinh rối mù.


Khóe miệng vốn luôn lãnh đạm, bất ngờ không kìm lòng được mà cong lên một đường cong nhàn nhạt. Nụ cười, tràn ra khỏi khóe mắt, không thể che giấu được. Thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu được, rốt cuộc vì sao bản thân mình lại vuí như vậy. Đúng vào lúc này, Châu Vũ lại lài nhài. “Hắc Ảnh… anh cái tên khốn kiếp chết tiệt này, chi biết båt nạt người ta, bộ dạng ưa nhìn cũng chẳng để làm gi “Tính tình xấu xa hệt như cục đá trong hố xí vậy, tính tình hung dữ, khóng biết nhẹ nhàng là g..” “Trên người đàn ống xấu xa như anh chứ? Không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả…” Hắc Ảnh nghe đến câu cuối cùng, càng nghe sắc mặt càng khó nhìn. Suýt chút thì anh ta không nhịn được, ném thằng có ấy xuống đất. Hai người đi vào trong phòng, anh ta




không nể nang ném thẳng cô ấy lên giường, muốn quay đầu rời đi.


Phòng của anh ta ở bên cạnh, hai người ở sát cạnh nhau.


Nhưng không ngờ lúc anh ta quay lại, cô ấy lại kéo lấy tay anh ta, nói: “Đừng đi…”


Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, ai nghe thấy cũng yêu thương.


.. Anh ta dừng bước chân, quay lại nhìn cô gái đang say xỉn trên giường.


Cô ấy vẫn đang mở to hai mắt, đôi mắt đen nhánh mơ màng rơi lên trên người mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK