Sau khi ăn xong, cô ấy phát hiện anh ấy vẫn chưa động đũa, thì không khỏi nhưởng mày nói: “Sao anh không ăn? Không phải anh tự mua sao?”
“Nhìn em là tốt rồi, sắc đẹp là bữa ăn!” Anh ấy nâng cắm lên, nói ra những lời mê người.
Anh ấy không đeo kính mắt, cổ áo áo sơmi cũng không cài, mà mở ba cúc áo, lộ ra xương quai xanh mê người khêu gợi, thậm chí còn có thể loáng thoáng thấy có ngực to con…
Cơ ngực?
Anh… Anh ấy đã có cơ ngực rồi, đây là chuyện khi nào?
Thật tình cô ấy không biết mỗi ngày anh ấy đều có tập thể dục, bất kể là nhân cách chính hay là nhân cách thứ hai đều chưa từng lười biếng. “Đẹp mắt không? Muốn sờ à? Cảm xúc cũng tốt
Anh ấy cười hơi tà ác, còn có vẻ trẻ con, rõ ràng là lắm lưu manh đang trêu đùa, nhưng lại làm cho người ta không tức giản chút nào.
Cô ấy nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lũng tùng thu hồi ánh mắt, “Nói bậy… Nói bậy bạ gì đó, tôi còn phải làm việc
Sở có làm sao, tôi là của em mà, hôm nay em không sở tôi, thì ngày mai em cũng muốn đi sở tên phế vật kia, vậy còn không bằng em sờ tôi…
Anh không nói lời gì, bắt được tay nhỏ bé của cô ấy, rồi đè nó trên lồng ngực của mình.
Ngón tay cô ấy như có dòng điện vọt qua, làm cô ấy sợ đến mức nhanh chóng rút tay về, nhưng lại bị anh ấy giữ chặt lại. “Anh… Anh đùa cợt lưu manh…”
“Đối với bạn gái mình, không được tính là đùa cợt lưu manh.”
Anh ấy cười đều nói.
Bạch Minh Châu cảm thấy mình bị đùa giỡn
Cô ấy đỏ mặt tới tận mang tai, bắt đầu ra sức rút tây về
Nhưng vì dùng quá sức, nên thân thể chất vật ngừa ra sau, Thiên Ngôn tay mặt lạnh lê, lập tức ôm eo thon của cô ấy.
Vì vậy, hai người cùng ngã ở trên bàn
Thiên Ngôn nằm trên người cô ấy, một tay chống ở bên cạnh thân thể cô ấy, khóa cô ấy ở trong lòng.
Cô thấy kinh ngạc nhìn người đàn ông ở phía trên đỉnh đầu, hai người nhau áp sát quá gần, tới mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, phả ở trên mặt. Còn có… Nơi hai thân thể tiếp xúc, nơi đó liên tục không ngừng truyền đến nhiệt độ cơ thể của đối phương. Cô ấy khẩn trương trong nháy mắt, muốn đứng dậy thoát đi, nhưng không ngờ lại bị anh ấy cầm cổ lại. “Bạch Minh Châu, chúng ta bên nhau đã bao lâu?”
“Cái gì?”
“Hai tháng này, đã qua bao lâu?”
“Nửa… Nửa tháng. “Nháy mắt nửa tháng đã qua, em… Thích tôi sao?”
Vấn đề này làm cho cô ấy nghẹn lời trong nháy mát.
Ánh mắt nóng bỏng của anh ấy không hề chớp mắt mà nhìn người của cô ấy, làm cô ấy có cảm giác không có chỗ che giấu
Linh hồn của cô ấy tựa như đang chấp nhận thấm lí và phán quyết trong ánh mắt của anh ấy.
Cô ấy. Thích anh ấy sao?
Anh ấy đối với mình rất tốt, mấy ngày này cô ấy đều thấy vậy, cô ấy hoàn toàn cảm động, nhưng cảm động không phải là thích, không có cách nào thay thế.
Cô ấy có thể phân biệt rõ ràng anh ấy cùng Ôn Mạc Ngôn, và càng rõ ràng người trong lòng bàn thân yêu rốt cuộc là người nào!
Cô ấy không nói gì, sự trầm mặc ấy là câu trả lời tàn nhẫn nhất với anh ấy.
Thiện Ngôn nhếch miệng lên cười khổ sở, nói: “Đến cùng tôi phải làm gì, mới có thể để tôi đi vào trong lòng em. Tôi không cầu chiếm giữ cả trái tim em, chỉ hy vọng em có thể cho tôi một chỗ nhỏ nhoi. Về sau nếu tôi biến mất, em còn có thể nhớ kỹ tôi “Tuấn… Một người không thể thích hai người, cái trái tim này, đã không có cách nào phân thành hai.
Nếu tôi yêu anh, tôi sẽ không yêu Ôn Mạc Ngôn “Lúc này em không nên phân rõ ràng tôi và tên phế vật kia như vậy chứ?”
Thiện Ngôn không vui nhíu mày, giọng nói đã hơi thô bạo, còn mang theo sự bất mãn.
Anh ấy sắc mặt âm trầm, làm cho cô ấy cảm thấy rất đáng sợ. “Không phải anh muốn tôi phân biệt hai người. sao? Anh cũng không muốn biến thành anh ấy, không phải sao?”
“Nhưng nếu tôi giống anh ta, em sẽ nhớ lời tôi, tôi tình nguyện biến thành bóng dáng của anh ta l
Anh ấy rít gào mà trầm trầm lên tiếng.
Bạch Minh Châu nghe vậy, trái tim cô ấy nhéo dau.
Anh ấy luôn khinh thường Ôn Mạc Ngôn, cho là mọi chuyện làm mình luôn ưu tú hơn Ôn Mạc Ngôn, không muốn mình vĩnh viễn ngủ đông trong cơ thể Ôn Mạc Ngôn và làm người thay thế.
Nhưng hôm nay, anh ấy lại tự nói với mình, anh ấy cam tâm tình nguyện làm cái bóng của Ôn Mạc Ngôn.
Bạch Minh Châu hả miệng, cô ấy muốn nói điểm gì, nhưng lời đến bên miệng mà lại không phát ra được tiếng nào.
Cuối cùng, cô ấy lựa chọn trầm mặc.
Cô ấy nhìn thấy anh ấy củi người xuống, đầu cô ấy bùm một tiếng, cô ấy bản năng nghiêng đầu, để tránh nụ hôn của anh ấy.
Thân thể cô ấy cứng ngắc, anh ấy giống như vậy.
Cuối cùng, anh ấy ôm lấy cô ấy thật chặt, chui vào hôm vai cô ấy, giọng nói rầu rĩ nặng nề vang lên, “Vậy em… Cũng không cần thích tôi, dù sao… Tôi không phải nhân cách chính, tôi không có khả năng vĩnh viễn thao túng tấm thân thể này. Em yêu anh ta, như vậy thì hai người có thể bên nhau lâu dài như trời đất. Mà tôi… Tôi nghĩ lúc thượng để tạo ra tôi, đã quên cho tôi thân thể. Kiếp sau… Đời tôi nhất định sẽ đầu thai vào một thân thể đơn độc, tôi muốn tìm được em trước tên phế vật kia. “Bạch Minh Châu, tôi không sợ sống, không sợ chết, không sợ vạn kiếp bất phục, nhưng tôi sợ em… Không thương tôi, càng sợ em… Thật sự thích tôi.
Lời này, không ngừng quanh quẩn ở bên tại cô ấy.
Tôi không sợ sống, không sợ chết, không sợ vạn kiếp bất phục…
Nhưng tôi sợ em không thương tôi, càng sợ em thật sự thích tôi.
Trong lòng anh ấy đau khổ cỡ nào, mới có thể nói ra lời này.
Cô ấy đau khổ nhắm mắt lại, đôi mắt hồng nhuận, dòng nước ấm áp chảy ra.
Tôi sẽ vĩnh viễn nhờ kỹ anh, anh và Ôn Mạc Ngôn không giống nhau, anh cũng rất quan trọng trong cuộc đời của tôi”
“Cảm ơn em… Nguyện ý nhớ kỹ tôi, tôi đã được định sẵn là bị người quên lãng.”
Anh ấy cười khổ nói với giọng bị thiết. không ai cam tâm tình nguyện làm ký sinh trùng của người khác.
Thất tình lục dục đối với người khác mà nói là chuyện rất đơn giản.
Nhưng đối với anh ấy mà nói, nó còn khó hơn lên “Được rồi, em làm việc đi, tôi đi vứt rác
Một lúc lâu sau, anh ấy buông lỏng thân thể của cô ra, xoay người rời đi.
Cô nhìn bóng dáng chật vật của anh ấy, nó cô đơn như vậy, làm cô ấy không khỏi phiền muộn trong lòng.
Một người… Có thể đồng thời thích hai người sao?
Có thể thích hai linh hồn bên trong một thân thể
Cô ấy hỏi mình, trái tìm luôn thấu hiểu, nhưng sao? trời. cũng tựa như không hiểu.
Sau khi cô ấy làm xong việc cuối cùng, anh ấy chở hai người về nhà cùng nhau.
Ở ga ra đỗ xe, anh ấy đưa một cái hộp tới. “Đây là cái gì?”
“Quà, tôi trả trước nửa tháng tiền lương, để mua cho em. Cái này là không cần tiền của tên phế vật kia, là tự tôi kiểm được, tiền khăn quàng cổ trước đó cũng da trà lai.”
Bạch Minh Châu nghe vậy, cô ấy không nghĩ tới anh ấy vẫn còn nhớ rõ, và tích cực đến bây giờ.
Cô ấy đột nhiên hơi ngạc nhiên, đến cùng Thiện Ngôn sẽ tặng quà gì cho mình.
Cô ấy mở ra xem, bên trong là một lọ nước hoa cho nữ, mùi hương lại là bạch ngọc lan, mùi rất nhạt, không quá nồng nặc, nhưng không dễ phai, rất dễ chịu.
Đây là nước hoa của Phát Đạt, mỗi lọ đều có giá trị không nhỏ, một chai nhỏ tối thiểu hết mấy triệu? “Thích không?”
Anh ấy mong đợi hỏi, “Ừm, rất thích, hương rất thanh nhã, là hương tôi thích nhất. “Thích là tốt rồi, quản lí không dự chi nhiều lắm, đời tháng sau kết toán, tôi sẽ mua cái tốt hơn cho em”
“Anh để dành lại ít tiền không tốt hơn sao?”
“Tôi muốn dùng tiền cho em.”
Anh ấy nói dẫn từng chữ, chữ chữ… Nó đè nặng lên trái tim cô ấy, làm cô ấy không biết nên phản bác như thế nào. Lúc cô ấy yên lặng, anh ấy tiếp tục nói: “Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, tôi muốn mua đồ cho em, dường như… Đây chính là toàn bộ ý nghĩa hiện tại để tôi kiếm tiền.”