Hắc Ảnh nghe được lời này, vạch đen đầy đầu, trực tiếp ôm lấy Châu Vũ ném lên giường.
Cô gái nhỏ bị bất ngờ, không ngừng kêu rên rất đáng thương.
Cơ thể cô vốn dĩ đã vô cùng mê người, sau khi uống rượu xong, đôi mắt mơ màng, hai má ửng đỏ, thật sự như một yêu tinh quyến rũ, khiến đàn ông không cách nào dừng lại.
Chỉ cần cô vẫy tay một cái, đàn ông sẽ lũ lượt kéo tới, cam tâm tình nguyện rúc dưới váy cô.
Anh ta muốn… giấu cô đi rồi bao nuôi côi ._ Đây là ý nghĩ lúc này của Hắc Ảnh.
Anh ta đang chuẩn bị tiến vào cơ thể cô thì đôi tay nhỏ của cô lại làm loạn.
“Lột… lột mặt nạ ra… tôi không cần cái bộ mặt giả này…”
“Nhưng tướng mạo của tôi giống Cố Thành Trung như đúc, em sẽ không để ý sao?”
Ngay cả anh ta cũng chán ghét tướng mạo mình nguyên nhân vì khuôn mặt giống nhau như đúc này nên anh ta chỉ có thể trở thành kẻ thay thế cho Cố Thành Trung.
Trong lòng anh ta thật sự vô cùng oán hận, bao nhiêu lần muốn tự hủy hoại chính mình, thế nhưng Phó Minh Nam không cho phép, anh ta không dám, nếu dám vi phạm anh ta sẽ bị tra tấn sống không bằng chết!
Mấy năm nay, anh ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, không biết là có thể chịu đựng tới khi nào nữa!
“Sao có thể… sao có thể để ý chứ?
Cách…” Châu Vũ uống một ngụm rượu rồi nói: “Anh chính là anh, Cố Thành Trung là Cố Thành Trung, trông giống nhau thì sao chứ?”
“Anh có tính cách của riêng mình, có linh hồn và sở thích, hai người là hai người khác nhau, cho dù giống nhau tôi cũng có thể phân biệt được.”
“Ô? Vậy sao? Vậy em nói cho tôi biết, em phân biệt kiểu gì?”
Anh ta nhịn không được tò mò hỏi, chưa từng có ai nói với anh ta như vậy.
Từ nhỏ anh ta đã phải học theo Cố Thành Trung tất cả, buồn vui tức giận của Cố Thành Trung anh ta đều phải học theo y như đúc, ngay cả chính bản thân mình còn bị lừa, vì sao cô gái này có thể nhìn ra sự khác biệt chứ?
“Đôi mắt… đôi mắt không giống nhau!” Dáng vẻ sau khi say rượu của cô vẫn rất nghiêm túc, đôi mắt to long lanh nước nhìn anh ta không chớp mắt, bên trong còn lấp lánh ánh sáng, ấm áp hơn nắng và sáng hơn cả trăng.
“Đôi mắt Cố Thành Trung thâm trâm vững vàng, có thể nhìn ra được anh ấy là con người lão luyện. Anh ấy… là con người có khuôn phép nhưng cũng vì tình yêu mà thay đổi. Anh ấy thật sự…
thật sự rất yêu chị Trúc Linh, có thể vì chị ấy mà rũ bỏ hết gai góc trên người mình, cho nên nhìn ánh mắt anh ấy có chút mềm mại hơn.”
“Mà… mà điểm này anh không giống vậy, ánh mắt anh thâm trầm lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào.”
Hắc Ảnh nghe được lời này, ánh mắt hơi nheo lại.
Không có lời nào là dễ nghel Khi anh ta còn đang tức giận, Châu Vũ lại nói tiếp.
“Nhưng… nhưng anh có bí mật, bí mật khiến người ta tò mò. Trên người anh phủ một lớp sương mù, dường như có thể thấy rõ ràng nhưng… nhưng thật ra rất hời hợt… Anh… anh như một củ hành tây, khiến người ta phải lột từng tầng, từng tâng để tìm kiếm trái tim anh”
“Không, không đúng.” Châu Vũ rung đùi đắc ý, hành động như trẻ con: “Anh không phải hành tây, hành tây không có trái tim, nhưng tôi có thể cảm nhận được anh có. Anh… anh là con nhím.