Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 403


Câu hỏi đó cứ hiện ra trong đầu Bạch Minh Châu, cô ấy suy nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra được tại sao mình lại muốn chạy lên đó.


Cô luôn quá ngu ngốc nhưng hành động của cô ấy lúc đó thì sao?


“Anh nghĩ ngợi cho khỏe đi, tôi… Tôi đi làm.


Cô ấy quýnh lên, vội vàng nói ra những lời đó rồi không thể ngồi lại đây được nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.


Ôn Ngụy Phong lập tức trở nên nóng nảy nhảy từ trên giường xuống, chỉ là anh ta không kịp đứng vững nên ngã nhào.


Tiếng té ngã lớn khi anh ta ngã xuống khiển Bạch Minh Châu hoảng hốt, vừa quay đầu lại thì đã trông thấy anh ta thảm thương ngã ngồi trên sàn nhà.


Tay bị thương chống dưới mặt đất, miệng vết thương nhanh chóng vỡ ra, băng gạc thấm đầy máu tươi.


Làm sao Bạch Minh Châu dám bỏ đi cho được nữa, cô vội vàng xoay người lại đỡ anh ta lên.


Cô ấy đang chuẩn bị ấn chuông gọi người trên đầu giường thì không ngờ Ôn Ngụy Phong lại nhanh chóng nắm được tay cô, cổ chấp nhìn cô chằm chằm với đôi mắt sáng rực lên như đuốc. “Em cũng lo lắng cho tôi đúng chứ?”


“Chỉ là sự quan tâm của bạn bè với nhau thôi!” Cô ấy nhíu mày lại thật chặt, ngoài điều này ra thì Bạch Minh Châu chẳng nghĩ ra được lý do nà khác.


Cô ấy hoàn toàn không có khả năng yêu Ôn Ngụy Phong, trong lòng cô vẫn còn hình bóng của Nguyên Doanh chưa buông xuống được.


Hơn nữa Ôn Ngụy Phong hoàn toàn không phù hợp với những tiêu chuẩn cô đặt ra, cô ghét nhất là những người đàn ông yếu ớt như thế cơ mà?”


Ôn Ngụy Phong nghe cô ấy nói thế thì tim lại chợt đánh rơi một nhịp.


Anh ta vẫn không thể nào hiểu nổi tình cảm của chính bản thân mình, anh ta nghĩ rằng Bạch Minh Châu khắc với tất cả những cô gái mình từng gặp trước đây, cực kì đặc biết nên mới khiến anh ta trân trọng như thế.


Anh ta nghĩ mình chỉ cần làm bạn của cô ấy thôi là được rồi.


Những mãi đến tối qua khi anh ta nghĩ rằng Bạch Minh Châu đang ở trong hiện trường hỏa hoạn đó thì trái tim anh ta đã nhảy lên tới tận cổ họng, chỉ cần nghĩ tới chuyện cô ấy sẽ gặp phải nguy hiểm thì anh ta cứ như đang nổi điên lên vậy, liều lĩnh lao về phía trước.


Đội cứu hỏa cũng phải lùi bước trước sự dữ dội của ngọn lửa thế nhưng anh ta chỉ trùm một cái áo ướt rồi tông cửa xông vào.


Anh ta tìm hết một lượt nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Bạch Minh Châu, biết cô không có ở trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Bấy giờ anh ta mới hiểu được trái tim mình, thì ra… Đây là cảm giác khi yêu một người.


Kiếp này anh ta chỉ cố gắng hết mình, chẳng thèm quan tâm đến tính mạng vì Cổ Cổ và Ôn Thanh Hoan, thế nhưng bây giờ anh ta lại làm thế vì Bạch Minh Châu hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ từng đó vẫn chưa đủ để chứng minh điều gì đó ư?


Anh ta thích Bạch Minh Châu, muốn cưới cô về làm vợ, bảo vệ và yêu thương người con gái ấy cả đời… Nhưng Bạch Minh Châu lại không thích anh ta, chắc chắn cô ấy sẽ không cho anh ta cơ hội để làm thế. Anh ta dần buông đôi tay nhỏ bé của người con gái ấy và nhìn theo bóng cô đi. Bạch Minh Châu sải bước đi không hề quay đầu lại, bác sĩ đã tới nhưng cô ấy vẫn không quay về.


Lúc ở công ty, Bạch Minh Châu cứ thả hồn theo mây gió mãi, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những lời Ôn Ngụy Phong nói.


Bạch Minh Châu bực bội gõ đầu mình, cảm thấy không cách nào thở nổi, khi thật sự không còn cách nào nữa thì quyết định gọi điện thoại cho Hứa Trúc Linh. “Minh Châu?” Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy. “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”


“Không có, chỉ là tớ có một câu muốn hỏi cậu thôi, thật ra cũng không phải là vấn đề của tớ nữa, chuyện là một người đồng nghiệp của tớ… Rõ ràng cô ấy không thích người đàn ông đó nhưng nghe tin người đó đang gặp nguy hiểm thì đã lao đi cứu người đó không hề do dự, đó. Chắc là xuất phát từ tình bạn thôi nhỉ?”


“Chắc thế.” Hứa Trúc Linh ù ù cạc cạc nói: “Nếu cậu gặp nguy hiểm thì tớ cũng sẽ quên mình lao vào đó cứu cậu mà.”


“Không phải bạn nữ, nếu đó là bạn nam thì cậu sẽ làm thế nào? Chẳng hạn như người đó Là là Ngôn Phúc Lâm đi, liệu cậu có liều mình đi cứu người không?”


“Tất nhiên là có rồi, anh ấy cũng là bạn tớ mà, làm sao tớ có thể trơ mắt nhìn anh ấy gặp nguy hiểm còn mình lại khoanh tay đứng nhìn được?”


Hứa Trúc Linh nói như lẽ đương nhiên, cô sống cực kì chân thành, có thể nói là đào tim đào phối với tất cả mọi người nên không thể đứng đó thấy chết mà không cứu được.


Bạch Minh Châu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thế thì đã có cách giải thích cho hành động của cô ấy rồi, tất cả đều xuất phát từ tình nghĩa bạn bè với nhau vậy thôi.


Đúng là cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều, sao cô ấy lại hiểu lầm là mình thích Ôn Ngụy Phong rồi cơ chứ?


Có dùng tre trăm đốt cũng không thể đo hết khoảng cách của hai người thì làm sao mà đến với nhau được cơ cứ?


Cô ấy kìm lòng không đậu nở nụ cười, cảm thấy mình cứ suy nghĩ linh tinh. “Được rồi, tớ biết mình phải nói với người bạn đó thế nào rồi, không còn việc gì nữa nên tớ cúp máy nha.”


“Cậu tìm tớ vì chuyện này á? Không còn vấn đề nào khác ư?”


“Không có.”


“Sao tớ cứ cảm thấy cậu là lạ thế nhỉ? Gọi điện thoại đường dài chỉ để hỏi chuyện đồng nghiệp mình thôi ư?”


“Thì do tớ không thể suy nghĩ được ấy mà, tớ ế lâu lắm nên không biết mấy chuyện đó, bây giờ cậu đang chìm đắm trong bể tình nên chắc chắn có thể hiểu rõ chuyện này hơn tớ. Được rồi, tớ còn công việc cần giải quyết nên đi làm đây, cậu chơi vui vẻ nha, cúp á.” Bạch Minh Châu nói xong thì lập tức cúp điện thoại không chờ đầu dây bên kia kịp nói gì, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.


Hứa Trúc Linh nhìn chẳng hiểu mô tê gì nhìn điện thoại di động nhưng cuối cùng vẫn chọn bỏ qua không quan tâm tới.


Ban ngày cô vừa mới kết thúc chương trình học, dùng quá nhiều tế bào não rồi đến buổi tối lại còn phải học lớp yoga.


Chờ cô ăn no rồi chuẩn bị đi đi học thì đã là sáu giờ chiều, trời sắp tối đen rồi.


Cô đi ngang qua khách sạn trước đây mình từng ở rồi kiềm lòng không đặng đứng đó nhìn một lát.


Lần trước là lần đầu tiên có được tới London, đi theo Thẩm Thanh tham gia đêm từ thiện.


Để tham gia được bữa tiệc đó, cô phải học hết cái này đến cái khác, cũng tốn khá nhiều công sức.


Cô vẫn còn nhớ rõ cách Cổ Thành Trung đã xuất hiện, anh từ trên trời rơi xuống dẫn cô lên sân thượng bắn pháo hoa.


Đến tận ngày hôm nay, ký ức về đêm lãng mạn đó vẫn còn mới mẻ.


Khi cô đang cảm thán thì không ngờ lại đụng phải một người đàn ông khá cao lớn với bộ quần áo đen.


Người đó không hề lên tiếng xin lỗi, chỉ nói chuyện với người khác, trông vẻ mặt khá là vội vã. Cô chợt nhíu mày lại thật chặt, nghe được một vài từ. Lần này con nhóc đó được lắm, vẫn còn nhỏ xíu, cực kì ngon lành…


Cô không muốn xen vào việc của người khác nên chuẩn bị xoay người rời đi thì đúng lúc trông thấy một chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn.


Một người được khiêng xuống từ chiếc xe đó và không ngờ người đó lại lại là… Diễn


Tại sao lại là em ấy?


Cô giật mình nhìn họ, rõ ràng Diên đang hôn mê và không có đủ năng lực để làm bất kì điều gì.


Cô đột nhiên nghĩ đến những lời bọn họ vừa mới nói với rồi giật thót tim.


Không thể nào? Cô bé nhỏ xíu thế mà họ cũng không buông tha ư?


Cô không dám suy nghĩ thêm nữa, nhanh chóng giả vờ bình tĩnh theo đuôi sau lưng họ. Cô vờ như mình là người thuê phòng trong khách sạn để đi theo bọn họ vào thang máy.


Mấy tên mặc đồ đen cùng nhìn về phía cô khiến Hứa Trúc Linh sợ tới mức lạnh run, run rẩy ấn vào tầng số mới thì mới khiến bọn họ thôi nghi ngờ, nghĩ cô là một người thuê khách sạn bình thường và cần về phòng vậy thôi.


Bọn họ không còn quan tâm đến cô nữa và nhanh chóng ấn vào số sáu mươi tám.


Số tầng khách sạn càng cao thì chứng tỏ thân phận và địa vị của người đó cũng cao như thế.


Sáu mươi tám… E là không phải người bình thường gì..


Tại sao Diên lại đắc tội với người lợi hại như thế?


Đến tầng số mười thì cô lập tức đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng bước vào thang bên cạnh để đi lên. Thế nhưng cô hoàn toàn không cách nào ẩn vào tầng sáu mươi tám được, trên tầng năm mươi thì phải có thẻ phòng mới được lên, phân biệt giai cấp cực kì rõ ràng.


Cô lại nhanh chóng xuống lầu, thuê một phòng trên tầng sáu mươi tám


Lúc quẹt thẻ, cô nhìn mấy con số không đẳng sau tờ hóa đơn thì suýt chút nữa ngất xiu.


Thiệt là nhiều tiền. “Đây là thẻ phòng của quý khách, mong quý khách giữ kỹ


Cô nhanh chóng nhận lấy nó.


Cùng lúc đó, điện thoại di động của Cố Thành Trung cũng nhận được tin nhấn trừ tiền trong tài khoản

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK