Có người tiến đến thu dọn bàn ăn, đặt bát đũa lên bàn, có người đi vào phòng bếp nấu ăn, lại có người chuẩn bị quần áo mang đến tận tay cho Châu Vũ, tất cả mọi người đều thận trọng, cẩn thận từng li từng tí.
Mọi người cúi đầu thật thấp, trên mặt mỗi người đều để lộ ra biểu cảm sợ hãi, hoảng hốt.
Châu Vũ biết bọn họ không sợ cô ấy, mà là sợ Phó Thiết Ảnh, những người này đều sống dưới áp bức của anh ta trong thời gian dài, cô ấy dám khẳng định những ngày tháng đó đối với bọn họ mà nói đều vô cùng tối tắm mịt mù.
Rõ ràng có rất nhiều người ở đây nhưng lại không có một chút tiếng động nào. Ngay cả đi đứng cũng hết sức nhẹ nhàng, tay chân làm việc cũng phải cẩn thận từng lï từng tí. Không ai nói chuyện với ai, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Châu Vũ bước đi không cẩn thận nên vấp vào thảm trải sàn dưới chân, cô ấy còn chưa kịp kêu đau thì đã thấy một cô gái quỳ sụp xuống, liên tục dập đầu xuống đất, rồi run rẩy nói: “Xin lỗi cô Vũ, là tôi làm việc không cẩn thận, cầu xin cô… cầu xin cô khoan hồng.”
Mà những người khác cũng nhìn cô ấy với ánh mắt đồng cảm nhưng lại không có một ai dám đứng ra nói chuyện.
Thái độ này của bọn họ làm cho Châu Vũ cũng căng thẳng theo, trong thời buổi hiện nay xã hội được pháp luật cai trị, mọi người đều bình đẳng, cũng chẳng phải thuộc thời kỳ cổ đại phong kiến mà phân chia tâng lớp này nọ.
Bọn họ nhận tiền làm việc, làm không tốt thì từ chức chứ sao phải đến mức giống như ký giấy bán thân vào nhà giàu làm nô lệ thế này.
“Cô căng thẳng quá rồi…”
Châu Vũ tự đứng dậy, vừa định đưa tay đỡ cô gái kia thì ngay lúc này lại có thêm một người xuất hiện, sắc mặt cậu ta tối sâm lại, lạnh lẽo như băng.
“Các người bị mù sao? Còn không mau lôi cô ta cút xuống dưới, làm việc không cẩn thận, đến việc đơn giản như trải thảm cũng không làm được hại cô Vũ vấp phải. Chẳng lẽ các người định chờ đại ca về giải quyết sao? Muốn chịu phạt chung với cô ta sao?”
Châu Vũ nghe thấy vậy thì nhìn về phía người đó, âu phục giày da, thân thể cường tráng khỏe mạnh.
Cô ấy chưa từng nhìn thấy người này nhưng nhìn cách cậu ta ra lệnh cho người giúp việc thì có thể thấy địa vị của người này trong nhà cũng không nhỏ.
Những người còn lại chuẩn bị đưa cô gái đó xuống dưới, mà cô gái lúc này lòng như đã nguội lạnh, không tiếp tục cầu xin mọi người cứu giúp nữa.
Thấy vậy, Châu Vũ liền vội vàng nói: “Các anh định làm gì vậy? Cô ấy sẽ ra sao?”
“Cô ta làm việc không cẩn thận nên không thể tiếp tục hầu hạ ở nhà trên nữa. Bây giờ phải xuống nhà dưới cắt cỏ dọn tuyết và chăm sóc cho con chó ngao Tây Tạng của đại ca thôi. Nếu như không cẩn thận bị nó căn phải thì cũng chỉ có thể tự mình cầu nguyện thôi.”
“Trời đất, các người còn chút tính người không vậy?” Châu Vũ vừa nghe đã sợ đến ngây cả người, một cô gái nhỏ nhắn, nhìn có vẻ không hơn kém mình bao nhiêu tuổi mà. đã phải làm việc nặng nhọc như vậy cũng thôi đi, giờ lại còn bắt cô ấy chăm sóc con chó hung dữ kia! Châu Vũ dám chắc chăn con chó kia cũng xấu tính y hệt Phó Thiết Ảnh, là một con chó xấu xa. Hơn nữa, cô ấy đã từng nghe nói chó ngao Tây Tạng là giống chó cực kỳ hung dữ.
Để một cô gái đi hầu hạ nó có khác gì đến tự đưa mình đến làm thức ăn cho chó đâu?
“Khoan đã, các anh dừng tay lại “Cô Vũ nói dừng lại, mau dừng tay lại”
“Cái đó, anh kia… tôi có chúttếng nói nào ở đây không? Tôi có thể sai bảo.
những người này chứ?” “Có thể, thậm chí ngay cả tôi cũng _vậy. Tôi tên Nhạc Tư, là đàn em của đại ca và cũng là đàn em của cô, cô có thể tùy ý sai bảo tôi.”