Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1422


“Cơm trưa? Tôi chưa ăn sao?”


Cố Thành Trung hỏi lại, anh xoa xoa huyệt thái dương đang căng ra của mình, lúc này mới nhớ ra từ sáng tới giờ bộn bề đủ việc, anh vẫn luôn bận tới tận lúc này.


Bởi vì vẫn luôn làm việc nên căn bản không hề cảm thấy đói bụng.


“Thôi khỏi, trực tiếp qua đó đi, ở trên xe tùy tiện ăn chút gì đó là được.”


“Anh Trung, công việc vĩnh viễn cũng làm không xong đâu, anh rõ ràng có thể không cần tự mình đi, tùy tiện phái một người đi là được rồi, sao anh cứ nhất quyết làm khó bản thân mình chứ?”


Khương Anh Tùng nôn nóng nói.


“Khương Anh Tùng, bây giờ không phải tôi đang thương lượng với cậu, mà là ra lệnh cho cậu!”


Cố Thành Trung có hơi không vui bởi vì anh ta cứ hết lần này tới lần khác khuyên răn mình.


Anh không muốn dừng lại, một khi dừng lại anh sẽ suy nghĩ lung tung, trong lòng sẽ cảm thấy trống rồng.


Loại cảm giác này…sẽ từng chút từng chút một cắn nuốt anh tới cùng.


Khương Anh Tùng nghe vậy liền chán nản nói: “Anh Trung, em nói không lại anh, đương nhiên sẽ có người nói được anh”


Anh ta vừa nói xong thì sau lưng Cố Thành Trung liền truyên đến giọng nói của Hứa Trúc Linh.


“Cố Thành Trung, bây giờ anh giỏi rồi, cơm cũng không ăn. Công việc quan trọng hay mạng quan trọng hả?”


Hứa Trúc Linh nhìn người đàn ông đang quay lưng lại với mình, cô rõ ràng thấy được thân hình anh run lên một cái, hiển nhiên anh rất kinh ngạc với sự xuất hiện của cô.


Khương Anh Tùng đứng đối diện với anh, thấy sắc mặt anh tràn đầy hoảng hốt thì liền vừa lòng cười lên. Anh ta thức thời xoay người rời đi còn giúp bọn họ đóng cửa lại.


Cố Thành Trung quay người nhìn thấy cô, anh còn cho răng là mình đang năm mơ.


“Em…sao em lại tới đây?”


Bởi vì căng thẳng mà ngay cả lời nói ra cũng mang theo chút run rẩy.


Trước nay anh vân luôn bình tĩnh, bày mưu tính kế, đã khi nào hoảng hốt như thế này bao giờ?


“Chỉ cho phép anh nhớ em, không màng tất cả đi tìm em, mà không cho phép em kích động đến tìm anh một lân sao?”


Hứa Trúc Linh vừa bước đến vừa tức giận nói.


Cô vừa lại gần, không ngờ người đàn ông này lại lập tức ôm chặt cô vào lòng, đến lúc này anh mới coi như kịp phản ứng lại.


Đây không phải mơ, là thật!


“Anh làm gì vậy?”


Cô chị siết chặt làm cho thở không ra hơi nên liền lấy tay đập vào ngực anh, lúc này Cố Thành Trung mới thả cô xuống.


“Em nói là em nhớ anh sao Linh?”


Anh cực kỳ kích động nói, đôi mắt nhìn cô tràn ngập mong đợi.


Hứa Trúc Linh vốn còn định lừa anh thêm chút nữa, nhưng đối diện với đôi mắt nóng rực như lửa kia của anh, trái tim cô liền hơi run lên.


Cô có hơi ngại ngùng cắn môi, cuối cùng dùng sức gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK