“Cháu. Cháu mang thai, đứa trẻ là con của Cổ
Thành Trung.”
“Cháu kiểm tra khi nào?” Quý Thiên Kim cố nén sự tức giận, bây giờ bà ta hi vọng mình có đủ sự tỉnh táo.
Nhưng bà ta gần như không làm được chuyện đó, bàn tay đang nắm chặt kia của bà ta kêu lên két két. Bà ta không ngờ cải trắng nhà bà ta lại bị con lợn ăn mất.
Nhà bọn họ đến thế hệ này của Quý Khiêm, không có một cô gái nào, đàn ông cũng ít.
Ban đầu lúc nhận nuôi Quý Cảnh An, nhìn dáng dấp thắng bé đáng yêu nên tưởng nhầm là một bé gái, đến khi cởi quần áo ra mới biết là bé trai.
Khi mang nó về nhà, nếu nói không thất vọng là giá.
Cuối cùng hôm nay cũng có một cô gái thì lại bị Có Thành Trung “ăn” mắt. “Kinh nguyệt của cháu không đến nên cháu đã di kiểm tra “
“Trách dì trách di không tìm được cháu sớm hơn, không biết chị dì lại có một cô con gái thất lạc ở bên ngoài. Trách dì không ngăn cản cháu sớm hơn, đúng lúc làm tư tưởng dạy dỗ châu, do dì không làm tốt việc này. Không sao, cháu còn trẻ, vẫn còn đang đi học, chuyện có con có sau cũng được, bây giờ cháu vẫn còn nhỏ, sinh con sẽ làm tổn thương đến cơ thể, cháu có biết không?”
Quý Thiên Kim khuyên bảo. “Kể cả có đứa bé này hay không thì cháu vẫn sẽ ở bên cạnh Cổ Thành Trung.” Cô cố chấp nói. “Sao cháu lại cứng đầu như vậy chứ? Dì có thể cho cháu một cuộc sống bình yên và thoải mái, tìm cho cháu một người đàn ông giỏi, vì sao cháu chỉ thích mỗi Cổ Thành Trung?”
“Bởi vì anh ấy chính là chủ ba Cổ, người cháu thích nhất. Cháu nghĩ, kể cả cháu lớn thế nào thì cũng chỉ có mỗi mình anh ấy chiều chuộng cháu như trẻ con. Cháu không biết người đàn ông khác có đối xử với cháu như vậy không, nhưng cháu nhất định chọn Cổ Thành Trung, không muốn đổi người khác. Cháu muốn gả cho anh ấy, sinh con cho anh ấy. Đứa bé này không có thì cháu có thể tiếp tục sinh cho anh ấy đứa bẻ khác ”
Quý Thiên Kim tức giận đến không thở nổi khi nghe thấy câu nói đó của cô. “Được, vậy cháu đi với dì
Bà ta nắm chặt cổ tay nhỏ bé của Hứa Trúc Linh, kéo cô đi đến sân đầu.
Hai người bên kia vẫn còn đang đánh tới đánh lui, nửa ngày rồi vẫn chưa biết ai thắng.
Kể cả khi đội mũ bảo hiểm thì hai má vẫn bị bầm tim, khỏe miệng chảy máu.
Hai người đều chảy ra rất nhiều mồ hôi, trông rất chất vật.
Quý Cảnh An không chiếm được món lời nào, anh ta đang thở hổn hển.
Anh ta thấy Quỷ Thiên Kim đi đến thì lập tức trở nên kinh nể, đôi mắt tràn đầy áy náy nói: “Cô, cháu vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ này, cháu vẫn chưa đánh thắng Cổ Thành Trung.”
“Ai bảo cháu đánh một mình? Nhà họ Quý chúng ta không có người á? Lên hết cho tôi.”
“Dì, dì định làm gì vậy?”
“Dì phải để cho cậu ta hồi hận khi đã sinh ra trên đời này, cậu ta lại dám làm chuyện đó với cháu, cầu tà không biết năm nay cháu bao nhiêu tuổi à?”
Quý Thiên Kim không kiềm chế được tức giận nói, bây giờ bà ta đã không còn bình tĩnh nữa, bà ta để cho mọi người xung quanh cùng tiến lên.
Vốn dĩ vừa nãy đánh nhau Cổ Thành Trung đã gần hết sức rồi, bây giờ lại có nhiều người đi lên như vậy, anh gần như không chặn hết được.
Giờ có nó cũng rất tốn sức.
Hứa Trúc Linh không chịu đựng được nữa, cô vùng vẫy cánh tay thoát khỏi Quý Thiên Kim, xông lên sân đấu.
Cô muốn bảo vệ cơ thể của Cổ Thành Trung, làm cho những người đó dừng lại không đánh anh nữa, nhưng không ngờ khi cô vừa đi lên thì anh đã nhanh tay ôm chặt cô vào trong lòng, bảo vệ cô.
Hai cánh tay của anh vững vàng ôm chặt cô, nhưng vì vậy nên anh mất khả năng đánh trả.
Những cú đấm đó như bão táp rơi xuống người
Anh nửa quỷ trên mặt đất, thân thể cong lên, bảo anh. về cô thật chất ở trong lòng. “Đủ rồi, mọi người đừng đánh nữa
Hứa Trúc Linh lo lắng hét lên, cô hết khản cả giọng, dây thanh quân của cô cũng có giật đau đớn, nhưng mà cô vẫn không ngăn cản được bọn họ.
Quý Thiên Kim không nói ngừng thì sẽ không có ai dừng lại cả. “Chủ ba Cổ…”
Đúng lúc này, cô cảm nhận được một giọt máu ấm áp đỏ tươi rơi xuống trần cô.
Cô hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khỏe mắt của anh chảy máu và một vết thương ngắn xuất hiện.
Đúng lúc này, Quý Cảnh An lại ra tay, ngăn cản mọi người lại, bị đánh mấy lần rất đau đớn, “Cô, đủ rồi!”
“Cháu đang làm gì vậy? Có phải cháu muốn giúp cậu ta đúng không?”
“Cháu thấy, Cổ Thành Trung thật sự rất thích Hứa Trúc Linh. Cô không nhìn ra sao? Phản ứng đầu tiên của anh ta là ôm chặt cô ấy vào ngực, anh ta biết rõ những người này sẽ không đánh Trúc Linh Anh ta có thể để Trúc Linh làm bia đỡ đạn cho mình, nhưng anh ta lại vẫn bảo vệ cho cô ấy, nếu một người như vậy không thể cho cô ấy hạnh phúc thì cháu nghĩ sẽ không có ai cho được cải “Cháu
Quý Thiên Kim bị câu này chặn lại không nói được lời nào, cuối cùng bà ta nghiến răng nghiến lợi xua tay, bảo mọi người lùi xuống. “Để cho cậu ta còn sống đến gặp tôi.”
Nói xong, bà ta tức giận xoay người rời đi.
Quỷ Cành An nghe bà ta nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta nói: “Cuối cùng cô cũng bỏ qua, bây giờ anh có đủ tư cách để làm con rể nhà họ Quý rồi day.”
“Anh. Anh biết “
“Tôi đoán được, nếu không thì cô làm sao quan tâm đến hai người như vậy. Cô là một người có tính gia trường rất cao, thói quen ra lệnh cho người khác. Cho nên hôn nhân của em là chuyện lớn thì càng không thể nào làm qua loa, Bây giờ cô đã thả hai người, vậy thì mọi chuyện còn lại rất dễ. Bây giờ tôi dẫn hai người vào phòng khách, tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi khám bác sĩ rồi một lúc sau đi gặp cô.”
“Có thể không đi được không? Tôi sợ “Em sợ cũng không có ích gì. Nếu không vượt qua được cửa ài này thì hai người không thể nào được ở bên nhau. Nói không chứng có sẽ trả thù và tìm một ít chứng cứ phạm tội của tập đoàn Cổ Linh, chuyện này rất nghiêm trọng. Một tập đoàn lớn như vậy, chắc chắn số liệu trong kinh doanh không thể nào đúng được hết đúng không?”
Quý Cảnh An ám chỉ nói.
Cổ Thành Trung nghe vậy thì cười khổ nói: “Làm bạn với nhà họ Quý đúng là một chuyện không thoải “Không thoải mái thì anh cũng phải nhịn, anh hồi quá còn gì, nhà họ Quý chỉ có một cô con gái như vậy, tiếp theo anh sẽ phải giải quyết rất nhiều chuyện. Bố tôi và chủ hai cũng sắp trở về, lúc đó mọi người sẽ nói chuyện, anh chờ đi.”
Quý Cảnh An giúp đỡ bọn họ đến phòng khách và gọi bác sĩ đến đây. Hứa Trúc Linh nhìn thấy khóe miệng bầm tím ứ máu của anh, trán cũng chảy ra máu, chuyện này làm cô cảm thấy rất đau lòng. Cô cẩn thận bôi thuốc khử trùng lên vết thương cho anh.
Mà Quý Cảnh An cũng nói hết những chuyện mình biết ra.
Anh ta chỉ biết loáng thoảng về sự tồn tại của người cô kia.
Sau khi bà ấy rời khỏi nhà họ Quý đi đâu, làm gì thì anh không biết.
Nhà họ Quý cố ý giấu giếm kĩ, giống như chuyện này có thứ gì đó không để cho người khác biết được.
Nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ, đó là trên người Hứa Trúc Linh đang chảy dòng máu của nhà họ Quý. “Thật xin lỗi, em cũng không biết chuyện đó.” Hứa Trúc Linh vô tội nhìn Cổ Thành Trung, cô sợ thân phận này sẽ gây phiền phức cho anh.
Nhà họ Quý là một gia đình quan chức, người nhà họ Quý không phải là chính phủ cao cấp thì là lực lượng chính trong quân đội.
Người làm ăn luôn tránh những người này vì sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó đe dọa đến tiền tài của bọn họ.
Cô sẽ không quay về nhận tổ tiên đâu, vì bây giờ cô đã gây cho anh những rắc rối như này, vậy sau này khi hai người kết hôn sẽ xảy ra chuyện gì nữa chứ? “Đây là chuyện tốt, em vẫn cảm thấy mình không xứng với anh, bây giờ lại biến thành anh không xứng với em. Như vậy, khoảng cách giữa hai chúng ta không còn nữa, đứng ở một tầm cao hơn, vậy em có thể yên tâm khi gả cho anh “
“Đây không phải là chuyện chính mà chúng ta cần suy nghĩ ”
Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói. “Đối với anh thì có thể lấy được em, có thể ở bên em cả đời là chuyện quan trọng nhất “Khụ khụ, tôi còn sống, vẫn còn đứng ở đây này, hai người có thể dừng lại không? Hai người sến súa như vậy thì phải nề mặt tôi nữa chứ, tôi vẫn còn là người độc thân đây này.”
Quý Cảnh An bất lực nói. anh ta cảm thấy mình đang bị hai người ép nhét một ăn một đống cầu lương.
Đúng lúc này, có người giúp việc bên ngoài gõ cửa nói: “Câu hai, ông cả, ông hai đã về “