Edward nhìn gương mặt đẫm nước mắt của cô ta, nhìn đôi mắt như chứa sương mù mờ ảo kia, vốn không thể nào phân biệt được câu này là thật hay giả.
Cho dù là giả, anh ta… cũng bằng lòng tin tưởng.
“Vậy em… có thể vì anh mà thu tay lại không?”
“Những chuyện khác em đều có thể đồng ý với anh, duy chỉ có chuyện này là không thể”
Tạ Quế Anh nói chắc như đinh đóng cột, giọng điệu kiên quyết.
Edward nản lòng, đáp án này nằm trong dự liệu.
Anh ta buông lỏng bờ vai, thở dài một cái, nói: “Vậy em muốn anh làm thế nào… anh không muốn em làm người khác tổn thương nữa!”
“Em sẽ không làm tổn thương Hứa Trúc Linh, em chỉ muốn có được Cố Thành Trung, có được địa vị ở nhà họ Cố! Anh không cần làm gì cả, anh chỉ cần giả vờ như không biết gì là được, có được không?”
Tạ Quế Anh đến gần, kéo lấy tay anh ta.
“Anh nhìn em, đồng ý với em được chứ?”
Edward định né tránh nhưng lại bị cô ta giữ lấy mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, anh ta không có cách nào từ chối người mình yêu thương.
Cuối cùng, anh ta đau đớn gật đầu: “Được, anh đồng ý với em”
“Em yêu anh!”
Tạ Quế Anh nhón chân lên, muốn hôn lên môi anh ta.
Edward thấy cô ta dần dần tới gần, rõ ràng là cơ thể rất thành thật mà đến gần cô ta, muốn ôm chặt lấy cô ta.
Nhưng…
Anh ta vẫn dặn lòng đẩy cô ta ra.
Tạ Quế Anh hơi kinh ngạc, cô ta cho rằng Edward sẽ không từ chối cô ta, huống chỉ là chuyện ướt át như vậy.
“Anh sao vậy?”
“Em không cần để bản thân phải uất ức như vậy, anh không cần em báo đáp gì cho anh cả. Đủ rồi, anh biết mình nên làm thế nào, hy vọng em cũng có thể đồng ý với anh, đừng làm tổn thương cô Linh nữa”
Dứt lời, Edward xoay người rời đi.
Tạ Quế Anh vốn đang hoảng hốt, nhưng sau khi người đi, khóe miệng cô ta dần dần nở một nụ cười lạnh lẽo.
Cô ta cho rằng kế hoạch của mình không có chút sơ hở nào, nhưng thật ra lại không biết mỗi câu nói mỗi hành động của cô ta ở trong căn phòng này, Cố Thành Trung đều biết hết.
Thị trấn nhỏ.
Hứa Trúc Linh không biết mình làm thế nào để chấp nhận sự thật mà Phó Minh Tước nói.
Cố Thành Trung không tới cứu cô là hành động cố ý hay là sơ ý, cô không biết.
Tuy rằng cô buồn nhưng không thể vì lời nói một bên của Phó Minh Tước mà hoàn toàn phủ định Cố Thành Trung.
Có vài lời, nhất định phải giải thích trực tiếp mới được, cô cũng không phải là người càn quấy, bất chấp lý lẽ.
Cô áp xuống nỗi lòng bất an, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, mà Phó Minh Tước cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp dẫn cô đi vào chùa để cúng bái chị.
Nhưng mà… trong chùa không có bài vị của chị.
“Chị đâu?”
“Dẫn cô đến đây để gặp một vị đại sư, chính là đồ đệ của vị cao tăng đã cảm hóa thị trấn nhỏ này, là trụ trì đời đời truyền lại”