“Đúng, đêm tân hôn của chúng ta”
Anh hơi nheo mắt, thâm tình nói rồi mở cửa xe đi xuống ôm cô đi ra ngoài.
Quần áo của cô đã bị ướt do mưa, cô đã hắt hơi vài lần vì lạnh khá lâu rồi.
Cố Thành Trung liên châm nước nóng cho cô đi tăm.
Cô lấy hết can đảm, kéo tay áo anh.
“Muốn… tắm chung không?”
Hai má đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt Cố Thành Trung.
“Được”
Lần này, anh không từ chối Nhưng đúng lúc này, bác sĩ tư nhân gõ cửa.
“Thưa cậu, tôi quên nói với cậu một điều”
“Nói chuyện gì? Trúc Linh, em đi tắm trước đi, lát nữa anh qua”
Anh bảo Hứa Trúc Linh vào nhà tắm trước, thấy cô ngoan ngoãn đi vào, anh quay lại nhìn bác sĩ.
“Chuyện gì vậy?”
“Thưa cậu… Cẩn thận ở phương diện đó…
Tim cậu vốn đã rất nặng, nếu thêm hưng phấn, đề phòng… ngộ nhỡ trên giường có chuyện gì xảy ra?”
Khi Cố Thành Trung nghe lời này, mặt đen lại.
“Hôm nay là đêm tân hôn của tôi.”
“Chuyện này… chẳng phải là không có cách nào sao? Tình trạng của cậu cực kỳ không ổn, chuyện này… vẫn phải thận trọng, đối với cậu hay với bà Cố đều tốt a”
Khi bác sĩ nói điều này, ông đã đổ mồ hôi lạnh, ông chỉ là sợ nguy hiểm tính mạng mới nói ra Sắc mặt của Cố Thành Trung xấu đi, vò đầu bức tóc.
Điều này thực sự rất rắc rối.
“Mau đi đi, nhìn thấy ông thật là khó chịu”
Cố Thành Trung tức giận nói.
“Vậy…cái này…. Uống một ít thuốc ngủ sẽ giúp ngài dễ ngủ, đảm bảo rằng bà Cố uống một ly, như vậy….chuyện gì cũng sẽ không phát sinh”
Bác sĩ đặt cốc nước hoa quả đã chuẩn bị từ trước xuống, ông biết Hứa Trúc Linh là người thích ăn uống nên nhất định sẽ không từ chối Bác sĩ có tâm như ông, khẳng định không có nhiều.
Cố Thành Trung nhìn vào nước trái cây, bây giờ chỉ còn cách này.
Và… anh dường như cũng không đủ tư cách để chạm vào cô.
Anh không thể tự tay nắm giữ mạng sống của mình, vậy làm sao anh có thể chịu trách nhiệm với thân thể của cô?
Đôi mắt anh hơi mờ đi, anh lại càng không nỡ để cô mang thai đứa con của chính mình, anh biết nỗi vất vả của những bà mẹ đơn thân.
Anh không muốn Hứa Trúc Linh đi theo con đường cũ của Ôn Thanh Hoàn.
Lúc này…
Trong tim anh không rõ là cảm giác gì, có lẽ đã hiểu được những gì Cố Thiện Linh làm rồi.
Anh mang ly nước trái cây tiến vào, cô ngốc kia không nghỉ ngờ gì, vài ngụm đã uống cạn.
Ngay sau đó, cô trở nên chóng mặt, nghiêng đầu và ngủ thiếp đi trên thành bồn tâm.
Anh cẩn thận đỡ cô lên, lau người sạch sẽ rồi đặt cô lên giường.
Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, không nỡ rời đi Anh đứng dậy và rời đi, sai chú An điều tra tung tích của Cố Thiện Linh.
Buổi tối mười hai giờ, không gian trâm mặc.
Khi Cố Thiện Linh đến, Cố Thành Trung đã gọi rượu, uống hết chén này đến chén khác.
Anh cau mày khi thấy: “Với tình trạng thể chất hiện tại, tốt hơn hết cậu nên tránh xa những thứ này”
“Anh biết cơ thể có vấn đề từ khi nào?”
Anh lảng tránh chủ đề và hỏi nhẹ.
“Ba tháng trước khi tàu du lịch phát nổ, trong một lần khám sức khỏe, tôi đột nhiên cảm thấy khó thở và ngất xỉu. Sau khi tỉnh dậy, tôi mới biết tim mình có vấn đề. Đây là gen lặn do mẹ mang lại nên triệu chứng đã không xuất hiện cho đến khi hơn mười hai t “Tôi sợ mọi người lo lắng nên không nói với ai, tự mình tìm kiếm khắp nơi để tìm được trái tim phù hợp”
“Tôi giúp nhà họ Ôn vượt qua khó khăn, vì vậy mới được Lance chú ý tới, anh ấy biế đang tìm kiếm thứ gì, nên đã mua chuộc tất cả bệnh viện cũng như thị trường chợ đen. Tôi đáng ra sẽ cầu hôn Thanh Hoàn, nhưng vì tình hình sức khỏe, không thể không hoãn lại, lúc đó chuẩn bị về nước, muốn hỏi cha, mẹ là qua đời vì trâm cảm hay rốt cục là vì chuyện gì khác”
“Sau đó, Josh tìm đến tôi. Anh ấy để ý những điều Lance làm,và anh ấy tìm được nguồn tim phù hợp trước thời hạn. Muốn tôi làm một thỏa thuận với anh ấy. Muốn tôi thay đổi thân phận, trở thành cánh tay phải của anh ấy. Để được sống, tôi không có lựa chọn nào khác”
“Hay cho câu không có lựa chọn”
Một nụ cười châm biếm nơi khóe miệng: “Vậy nên, hiện tại đến phiên tôi không có lựa chọn sao?”
“Thật xin lỗi, tôi là một người anh vô dụng, không thể giúp cậu được gì”
Cố Thành Trung nhìn anh trai đầy trách móc và không thể chịu đựng được.
“Anh sao vậy? Ai mà chẳng muốn sống, em cũng không ngoại lệ. Em chỉ không ngờ rằng anh chọn từ bỏ Thanh Hoàn và Cố Cố để được sống. Nếu vì để được sống mà buộc tôi buông tay Trúc Linh, em sợ em làm không nổi”
“Chuyện này… đã sớm không phải là chuyện anh có thể quyết định nữa rồi” Cố Thiện Linh nói ra những câu đầy ẩn ý.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Thành Trung vang lên.
Là cuộc gọi đến của chú An.
Ngay khi bắt máy điện thoại, giọng nói vội vàng của chú An truyền đến.
“Thưa cậu, cô Hứa không thấy đâu nữa”
“Cái gì?”
Cố Thành Trung đột ngột đứng lên, lông mày nhíu lại.
Anh ngay lập tức đứng dậy và rời đi, và Cố Thiện Linh cũng theo sau.
Khi hai người đến biệt thự, bầu không khí trong nhà trầm mặc, tất cả mọi người đều nín thở, không dám hít một hơi.
“Xảy ra như thế nào? Trúc Linh làm sao lại biến mất?”
Cô ấy đã uống thuốc ngủ, căn bản không thể nào tỉnh lại được, lời giải thích duy nhất là ai đó đã đưa cô ấy đi Cố gia được bảo vệ nghiêm ngặt bao nhiêu năm như vậy, vậy mà lại có kẻ bắt cóc ngay dưới mũi bọn họ. Kỷ Thiên Minh cau mày và nói: “Là Phó Tây Du”
“Anh ta?”
Đôi mắt yên lặng của Cố Thành Trung ngay lập tức trở nên sâu không thấy đáy.
“Tôi từng là người của Dạ Lang, Dạ Lang từng là trùm xã hội đen, đứng vị trí thứ hai.
Tuy nhiên, do nội bộ băng nhóm đấu đá nhau, Phó Minh Nam và Dạ Lang xảy ra bất đồng nên cả hai đã đánh nhau sống chết. Quyền lực của thế giới ngầm cũng bị chia làm đôi, và Dạ Lang đã tự mình thành lập một tổ chức: “Mỗi lần kế vị Dạ Lang đều yêu cầu hoàn thành tử lệnh do người trước đưa ra.
Và mệnh lệnh tôi nhận được là trừng phạt Phó Minh Nam, vì vậy Phó Tây Du và tôi tiếp tục ngầm cạnh tranh. Theo như tôi biết, người mà Phó Tây Du muốn là tất cả mọi người trong nhà họ Cốt Nhưng không biết vì sao nhiều năm như vậy hắn vẫn không ra tay, lúc đầu là vì con gái anh ta bệnh nặng, nhưng khi trở lại, anh ta cũng không làm gì khác ngoài việc sắp xếp lại tổ chức cũ”
“Mặc dù thuộc cấp dưới của Lance, nhưng anh ta chưa bao giờ tuân theo mệnh lệnh. Mối quan hệ giữa hai người mang tính cộng tác nhiều hơn. Lance không thể giúp anh được, anh ta cũng không sợ gia tộc Kettering”
“Bây giờ nếu như muốn tìm người, tôi đoán là…. tìm đến gia tộc Kettering đi” Kỷ Thiên Minh hùng hồn nói.
Hai anh em nhà họ Cố liếc nhau Phó Tây Du muốn giết người nhà họ Cố, nhưng tại sao đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì.
€ó rất nhiều tình huống, nếu Kỷ Thiên Minh thực sự nói đúng, họ… không thể làm đến cùng.
Rốt cuộc, họ cũng chẳng phải là người yêu, đám cưới cũng sẽ không được chúc phúc.
Hứa Trúc Linh cả đêm ngủ cực kỳ sâu, tám giờ sáng hôm sau tỉnh lại, vừa mở mắt đã duỗi eo thoải mái.
Cô lăn người, thấy chiếc giường trống rỗng Cố Thành Trung đâu rồi?
Cô sững sờ mở mắt ra, hoàn toàn choáng váng. Đây là đâu?