Trước khi cô kịp phản ứng lại, anh đã cúi người, áp đôi môi mỏng của mình vào khuôn miệng đang hé mở của cô.
Hôn xuống…
Một nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng đột nhiên ập đến khiến trái tim cô chợt rối bời. Mặt hồ như bị một hòn đá ném vào, gây ra những gợn sóng lăn tăn kéo dài mãi không tan.
Anh trực tiếp ôm lấy mông cô khiến hai chân cô xa rời mặt đất. Cô có hơi bất an đành phải câu đôi chân dài vòng qua eo anh tựa như một con gấu túi. Cô làm vậy chỉ vì sợ anh trả thù cô, sợ một khi anh buông tay thì cô sẽ lập tức ngã xuống đất.
Chứ không phải vì cô muốn chủ động ôm anh đâu.
Cô tự đưa ra cho mình một lý do chính đáng.
Gô bị hôn đến mức đầu óc trống rỗng. Đến khi lấy lại ý thức, cả người cô đã bị đặt trên chiếc giường mềm mại.
Bọn họ đã dây dưa từ văn phòng đến phòng ngủ phía sau.
Anh buông lỏng hai cánh môi cô ra, vẫn chưa muốn kết thúc mà liếm láp đôi môi mỏng của cô, động tác trêu ngươi mà hoang dại.
Cô hiểu anh quá rõ nên hiển nhiên biết anh muốn làm gì tiếp theo.
Mọi chuyện không ổn rồi.
Chính cô vừa mới trêu chọc anh như thế, giờ có còn đường sống không?
“Khụ khụ…
Cô ho khan, thoáng đẩy anh ra nhưng người đàn ông này ôm cô quá chặt, hoàn toàn không thể đẩy ra được.
“Ấy… em quên gọi điện thoại cho bố, chắc chắn bố sốt ruột lắm rồi, vẫn đang chờ ở nhà…
“Hung dữ sao? Em tiếp tục hung dữ đi! Không phải vừa rồi em hét rất to à?”
“A, anh thừa nhận rồi. Anh cảm thấy em hung dữ, em…” Cô chưa dứt lời đã bị anh chặn miệng lại.
Sau một nụ hôn sâu, cô thở hồng hộc, gương mặt đỏ ửng lên.
“Anh…
Cô giận run người, thở hổn hển chỉ vào anh.
“Anh đúng là tên lưu manh”
“Còn muốn nữa đúng không?”
“Không không không! Không muốn!”
Cô sợ đến mức lập tức che miệng lại, giọng nói không rõ ràng truyền đến.
“Vừa rồi anh thật sự bị em làm cho tức giận đến mức hồ.
đồ, lại đi phí lời với em. Anh không nên nói lý lẽ với em mà nên giống như bây giờ mới đúng. Đè em dưới thân rồi cho em ngắm nhan sắc của anh” Anh hạ giọng, kiêu ngạo đánh vào mông cô một cái.
Không nể nang chút nào, âm thanh cực kỳ vang dội.
Khôn biết vì đau hay vì xấu hổ mà sắc mặt cô càng ngày càng đỏ.
Như thể máu toàn thân đều dồn lên mặt, đỏ như màu máu.
“Lưu manh, anh buông…”
“Mơ đi.”
Cố Thiện Linh vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, sợ hai vợ chồng cãi nhau đến mức mất kiểm soát, đến lúc đó anh ấy đi vào khuyên can cũng tốt.
Nhưng đợi một lúc lâu thì không nghe thấy tiếng động gì nữa, e là hai người đã sớm làm hòa với nhau rồi.
Anh ấy nở nụ cười, quay lưng bỏ đi mà cảm thấy trong lòng cô đơn trống trải.
Anh ấy cũng hy vọng người đó xuất hiện, cùng anh ấy nói linh tỉnh hay cãi vã một trận cũng được, như thế cuộc sống trôi qua mỗi ngày sẽ bớt khó khăn hơn nhiều.
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng Hứa Trúc Linh bị ôm ra ngoài.
Cố Thành Trung còn nói một cách tràn đầy đắc ý: “Em còn muốn cãi nhau với anh không?”
“Không… không cãi nữa.”
“Ngoan, gọi ông xã nghe xem nào.”
“Anh… anh ức hiếp người quá đáng” Người nào đó bắt đầu xù lông lên, như là con mèo nhỏ bị người ta dẫm phải đuôi vậy.
Cô tức giận phồng má lên, nhưng lại khiến anh cực kỳ có cảm giác thành tựu.
Anh không muốn chinh phục thế giới, phục người phụ nữ này.
“Vừa rồi anh vẫn chưa ăn no…”
, anh chỉ muốn chinh Cố Thành Trung còn chưa nói xong thì thái độ của Hứa Trúc Linh đã thay đổi ngay lập tức. Rõ ràng là cô vô cùng tức giận nhưng vẫn nũng na nững nịu mà gọi: “Ông xã, xin anh đó, việc này xem như xong được không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, em… em sẽ bị vắt kiệt sức lực mất”
“Khụ khụ… Ai dạy cho em mấy câu không trong sáng này?”
“Chẳng lẽ em lại có thể vắt kiệt anh sao?” Hứa Trúc Linh thở hổn hển mà nói.