Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 790: Lòng chiếm hữu quá mạnh


“Có chuyện gì sao?”


“Không có… Không có Trần Hùng run rẩy nói.


Cố Thành Trung không nói thêm gì nữa, đi vào trong phòng bệnh chăm sóc Hứa Trúc Linh.


Bác sĩ nói đây là một kỳ tích, đứa trẻ vẫn giữ được, nhưng có thể khỏe mạnh đến lúc chòa đời hay không thì rất là khó nói.


Anh bảo bác sĩ đừng nói những điều này với Hứa Trúc.


Linh, anh sợ cô không chịu nổi.


Đứa trẻ vẫn còn, nhưng có thể sống sót hay không thì phải xem duyên phận giữa bọn họ và đứa bé.


Anh hông muốn biết mình và đứa bé này có duyên phận sâu như thế nào, anh chỉ quan tâm duyên phận giữ mình và Hứa Trúc Linh sâu bao nhiêu.


Sâu như tứ hải, rộng như chân trời, thật là tốt biết bao.


Tối nhất là đời đời kiếp kiếp đều quấn lấy nhau, vĩnh viễn không xa rời.


Lúc trước cô từng hỏi qua anh, cứ luôn một mực ở bên một người sẽ không nhàm chán sao?


Sẽ không, vĩnh viễn không.


Chuyện gì cũng phải tuân theo thứ tự, em đứng trước, cả thế giới đứng sau.


Khi bạn gặp được đúng người, tất cả những thứ còn lại đều là vô hình.


Ba ngàn con sông anh chỉ cần một gáo nước.


Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vướt ve bầu má nhợt nhạt của cô, mấy ngày nay cô gầy đi rất nhiều, hai cái má bánh bao đã xẹp đi không thấy, hiện tại đang yếu ớt nằm trên giường, giống như là một con búp bê sứ, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.


Hứa Trúc Linh nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có cô và Cố Thành Trung đang từng bước từng chút một.


Bất giác, cả hai đã ở bên nhau được hai năm rưỡi.


Yêu nhau hai năm, kết hôn nửa năm, bây giờ đã có kết tinh của tình yêu.


Trong giấc mơ, cô không cảm nhận được đau đớn, chỉ có thể cảm nhận được sự ôn nhu của Cố Thành Trung.


Tay của anh rất nóng, cánh môi cũng rất mềm.


Anh… Đang hôn trộm cô.


Hôn trán cô, mặt cô, mũi cô….


Cuối cùng thì dừng lại ở cánh môi rất lâu.


Cô có thể cảm nhận được rõ hô hấp nóng bỏng của anh.


Hình như anh đang nói chuyện.


“Trúc Linh, thật xin lỗi, anh tới chậm”


“Nhất định là em rất đau, đều tại anh đáng chết, anh không bảo vệ em tốt”


“Em tỉnh lại và đánh anh đi, như vậy trong tim anh mới ó thể dễ hịu hơn một chút”


Hứa Trúc Linh thề, đây chắc là lần lải nhải nhất của Cố Thành Trung.


Cô muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại giống như bị rót chì vậy, làm thế nào cũng không mở ra được.


Cô chỉ có thể nghe anh nói lải nhải liên miên, không có chút miệng đắng lưỡi khô.


Cuối cùng cô ngơ ngơ ngác ngac, vừa thanh tỉnh chưa bao.


lâu lại hôn mê, hôn mê xong thì lại thanh tỉnh.


Nửa đêm, Hứa Trúc Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, cả người đau đớn kinh khủng.


Cô không khỏi hít vào một hơi, đồng thời kinh động đến người đàn ông ở bên cạnh.


Anh đang lấy nước nóng định lau cơ thể cho cô, thấy cô tỉnh lại thì lập tức gọi bác sĩ.


Bác sĩ kiểm tả qua một lượt, không có vấn đề gì lớn.


Bác sĩ chuẩn bị rời đi, Hứa Trúc Linh vội vàng kéo ống tay áo của bác sĩ, nói: “Con tôi đâu? Con của tôi thì sao?”


“Đứa bé…. Đứa bé không có việc gì”


Hứa Trúc Linh nghe bác sĩ nói như thế thì thở phào một cái, lúc ày mới để bác sĩ rời đi.


Cô vô thức sờ tay lên bụng: “Nó không muốn đi, cho nên nó vẫn kiên cường sống”


“Xảy ra chuyện sao em không chạy đi, em quan tâm đến cô chủ nhà họ Trần làm gì?”


“Lúc đó em không nghĩ nhiều như vậy, em muốn đi cùng cô ta, nhưng em không ngờ là cô ta lại ngã, hơn nữa lại còn kéo em ngã theo, em muốn đứng lên nhưng lại nhìn thấy cái ghế rơi xuống, em… Em cũng không biết lúc đó mình đang suy nghĩ cái gì, đầu óc em hỗn loạn, căn bản không kịp phản ứng, chờ lúc em phản ứng lại thì cái ghế đã rơi vào người em rồi, rất đau”


“Vào thời điểm đó, nếu như em đè thêm xuống thì chẳng phải cô chủ nhà họ Trần sẽ gặp nạn sao? Như vậy bao nhiêu cố gắng của em sẽ bị uổng phí, em chỉ có thể cố gắng chống đỡ”


“Cũng may, cục cưng vẫn còn”


“Nếu như đứa bé không còn, em có hối hận về hành động này không?”


Cố Thành Trung sâu kín hỏi.


Hứa Trúc Linh nghe xong thì sửng sốt chớp mắt một cái, cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Không hối hận, nhưng mà em cảm thấy sẽ rất có lỗi với đứa bé trong bụng, cô chủ nhà họ Trần năm nay đã ba mươi sáu tuổi rồi, là tuổi sản phụ, lúc trước khi anh lên lớp chưa quay lại, em có nói chuyện vài câu với cô chủ nhà họ Trần, nếu con cô ta không còn nữa thì cô ta sẽ lyhôn”


“Huống hồ…. Đó là bản năng của em, em không muốn cứu người, em cũng muốn chạy trốn, nhưng em… Nhưng cơ thể em lại không cho phép, em cũng không còn cách nào khác.


Hứa Trúc Linh nói thật, lúc đó đại não của cô không kịp suy nghĩ nhiều, đợi cô phản ứng lại thì đã đỡ xong rồi.


©ố Thành Trung nghe xong thì đau lòng ôm cô vào ngực.


Không nói lời nào, chỉ muốn ôm cô thật tốt.


Đây là lòng tốt, dù cô không nghĩ sâu xa như vậy, nhưng thân thể đã có phản ứng.


Anh không có nhìn lầm người, nhưng… Thật khiến cho người ta đau lòng.


“Khiến anh lo lắng rồi.


Cô ôn nhu nói: “Đây là lần đầu tiên em biết, hóa ra anh lại nói nhiều như thế, nói liên miên lải nhải suốt bên giường của em, nói từ ban ngày đến ban đêm”


“Anh sợ sau khi anh yên lặng xong sẽ táo bạo như sấm, đành phải… Liên tục nói chuyện với em, không ngờ em lại nghe thấy được”


“Này, Cố Thành Trung, tại sao lòng chiếm hữu của anh lại mạnh như vậy, không thể rời khỏi giường của em sao?”


“Trước kia lòng chiếm hữu của anh không mạnh, sau khi gặp được em xong, lòng chiếm hữu của anh đã vượt quá tiêu chuẩi Anh nói từng chữ một, rất là trìu mến.


Hứa Trúc Linh nghe xong, vết thương trên người không hề đau chút nào, ngược lại trong lòng còn rất là ngọt ngào.


“Em đã nằm suốt một ngày chưa an gì rồi, bụng, anh đi chuẩn bị chút gì cho em ăn”


“Dạ”


Cô quả thực đói bụng.


Ngay sau đó Cố Thành Trung đã chuẩn bị bàn ăn di động, eo cô bị thương không thể cử động, chỉ có thể năm.


Cố Thành Trung đút cho cô ăn từng miếng một, trước khi đút cho cô, anh luôn luôn đưa lên miệng thử trước, cảm thấy nhiệt độ thích hợp rồi mới đút cho cô/ Ngay lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng khóc rống.


“Tôi không đi, đánh chết tôi cũng không đi, tôi không đi, tôi không sai…”


“Bên ngoài… Là giọng nói của ai?”


“Trần Minh Ngọc, anh bắt cô ta đến đây để dập đầu xin lỗi em. Cô ta phát hiện ra điều gì đó không ổn và đã bí mật bỏ trốn, bây giờ mới bắt trở về, sáng sớm mai sẽ gả đi Lai Châu, làm vợ Cố Lâm”


chắc là rất đói “Cái gì? Chuyện này có quan hệ với cô ta sao?”


“Đèn treo là do cô ta ra tay.”


“Vậy cô Minh Ngọc…”


Cô Minh Ngọc không biết, cô ta không thích chị dâu của mình, muốn cùng nhau diệt trừ. Trần Hùng không thể hạ quyết tâm làm kẻ ác, cho nên anh sẽ làm kẻ tiếp tay cho kẻ ác. Nếu như dựa theo tính tình của anh, anh sẽ không để cô ta nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, nhưng mà nếu để cô ta chết thì thật là chán quá, phải để cô ta sống, sống để chuộc tội.”


Anh âm u nói, khác hoàn toàn với vẻ ôn nhu vừa nãy khi đút cơm.


Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được trận gió lạnh lệ khí phát ra từ anh, khiến cô không khỏi rụt đầu theo bản năng.


Cố Thành Trung hơi nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh dọa em rồi sao?”


“Anh không cần phải che giấu trước mặt em, em có quyền được nhìn cảm xúc vui buồn tức giận của anh. Chuyện này…


Em không muốn xen vào, cô ta muốn làm tổn thương con em, cô ta phải trả giá. Anh và nhà họ Trần quyết định, em sẽ không cảm thấy anh đáng sợ, bởi vì em biết rằng anh sẽ không làm tổn thương người vô tội, cũng sẽ không vô duyên vô cớ ra tay”


“Em hiểu anh là được rồi, Trần Hùng, dẫn người vào đây”


Anh ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK