Hứa Trúc Linh cũng thấy cực kì lưu luyến, chẳng mấy khi cô được gặp một cô bé đáng yêu thế này cơ mà.
“Chị sẽ gửi vào email cho em.” Cô quơ quơ điện thoại di động, cô vẫn còn giữ ảnh chụp chung của hai người cơ mà.
Cô ấy vẫy tay, Strzyga đẩy cô bé xuống.
Strzyga bế cô bé lên xe sau đó tự lên xe rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
“Cô chủ cần phải trở về, cô nên kìm nén lại cảm xúc của bản thân mình, thế giới bên ngoài không thích hợp với cô đâu.”
“Anh cả đã trở về chưa?”
“Cũng về rồi, thế nên cô chủ cần phải cẩn thận hơn bao giờ hết mới đúng, thân phận của cô cực kì tôn quý, cô phải cẩn thận hơn nhiều.”
Strzyga lái xe nhìn bóng người dần biến mất trên chiếc kính chiếu hậu, ánh mắt cô tràn đầy vẻ cô đơn lạc lõng.
Hi vọng lần gặp sau có thể đến càng sớm càng tốt, cô ấy khá là mong đợi.
Cô gái này thật sự rất thú vị, thật là… Năng nói chuyện, điểm này rất tốt, đã lâu lắm rồi cô ấy không được nghe người ta nói nhiều như thế.
Nhìn theo chiếc xe Diên rời đi, Hứa Trúc Linh xem đồng hồ, cũng chỉ mới đến giữa trưa thôi, bây giờ cô chạy đến tìm Cố Thành Trung thì đúng lúc có thể ăn cơm trưa.
Hứa Trúc Linh chạy tới dưới cao ốc tập đoàn HOAN, nhà họ Ôn đã chuyển sang nơi này từ nhiều năm trước, tạo quan hệ với hoàng gia Anh nên dần dà đã bén rễ và cắm sâu vào lòng đất London.
Ôn Thanh Hoàn là cô cả nhà họ Ôn, cô ấy có một đứa em trai năm nay vừa mới tròn mười tuổi, là con của mẹ kế sinh ra.
Mẹ kế của cô ấy là một người trong hoàng tộc.
Lễ tân nghe nói cô muốn tìm Cố Thành Trung còn hỏi xem cô có thiệp mời không, cô lắc đầu.
“Thật lòng xin lỗi, ngài Cố Thành Trung không phải là người ai muốn gặp cũng gặp được.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì hơi khó xử, cô muốn cho anh một bất ngờ vui vẻ nhưng không ngờ lại bị chặn đường ở đây.
“Tôi là bạn của anh ấy thì cũng không được ư?”
“Thời buổi này ấy à, con chó con mèo ngoài đường cũng tự nhận mình là bạn của ngài Cố Thành Trung được ư?” Lễ tân nói với giọng hơi khinh thường, sau đó không thèm để ý tới Hứa Trúc Linh. Hứa Trúc Linh hơi ngượng ngùng, cô ta khinh thường cô ra mặt và xem cô thành kẻ chạy tới cố gắng móc nối quan hệ.
Hứa Trúc Linh xoay người đi về phía khu nghỉ ngơi để ngồi, định gọi điện thoại cho Cố Thành Trung thì đằng sau có giọng nói bàn tán của bọn họ.
“Thời buổi này người nào cũng muốn thấy người sang thì bắt quàng làm họ nhỉ, không tự nhìn lại xem bản thân mình là cái thá gì, há miệng cái là đòi gặp ngài Cố Thành Trung, tưởng cái tập đoàn này là nơi nhà cô ta mở ra chắc?”
“Đúng đó, cần gì đến phó tổng Thanh Hoàn ra tay, chúng ta có thể đuổi đi luôn ở đây được rồi.”
Hứa Trúc Linh cũng chẳng biết phải có cảm giác gì nữa.
Cô không phải là chó mèo hoang ngoài đường đâu!
Cô nhấn số điện thoại, đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy.
“Gặp phải chuyện gì khó chịu hả?”
“Em đang ở dưới lầu tập đoàn HOAN, anh có ở đây không vậy.”
“Anh xuống lầu đón em lên ngay.”
Chẳng mấy chốc Cố Thành Trung đã vội vã đi tới, hết sức ngạc nhiên khi trông thấy cô ở đây.
Không ngờ cô lại tự mò mẫm đường đi tới nơi này.
“Sao em lại tới đây thế? sao không báo cho anh biết trước một tiếng, em tới đây một mình ư? Em không quen đường quen nẻo gì ở đây mà, nhỡ em đi lạc mất thì phải làm sao bây giờ? Đúng là em không bao giờ khiến con người ta yên tâm cho được ấy, trên đường đi có xảy ra chuyện gì không vậy…”
Cố Thành Trung nói chuyện cứ như đang bắn rap vậy khiến hơi dở khóc dở cười.
“Này chú ba nhà họ Cố, dù thế nào thì em cũng là một người trưởng thành rồi, em có thể đọc được chữ nhé.”
“Thế thì sao? Trong mắt anh thì em vẫn là một đứa trẻ chưa lớn thôi. Em đã đến đây rồi thì anh đưa em đi gặp mặt Thanh Hoàn.”
“Gặp người lớn thì cũng được thôi nhưng mà anh phải giúp em một việc khác trước đã. Đây, hai người kia cứ cười mỉa mai em, bảo là em tới đây để thấy người sang bắt quàng làm họ rồi cười khinh bỉ em. Anh nói cho bọn họ nghe xem anh có quen biết em không? Anh có biết em là ai không hả?”
Hứa Trúc Linh không hề khách sáo nhìn mấy cô gái ở quầy lễ tân.
Có lẽ trước đây cô sẽ cố nhịn cơn tức tối và ấm ức này nhưng bây giờ cô không cần phải tự chịu uất ức như thế nữa đâu.
Cố Thành Trung nghe thế thì khẽ híp mắt lại, nhìn nhân viên ở quầy lễ tân với ánh mắt tối tăm.
“Các người thích bàn tán về người khác thật đấy nhỉ, đây là người của tôi, các cô có ý kiến gì không?”
Nghe lời nói lạnh như băng đó, bọn họ sợ tới mức cả người run lên, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Người của Cố Thành Trung ư? Những lời anh nói nghĩa là sao?
Tức là kẻ thứ ba thành công leo lên ghế chính rồi hả?
“Không dám ạ!”
Bọn họ run rẩy nói.
“Sau nay cô ấy có đến tìm tôi thì đưa cô ấy lên thẳng phòng làm việc.”
“Dạ thưa ngài Thành Trung.”
Cố Thành Trung là người có quyền lớn nhất trong tòa nhà này. “Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, anh gọi cả chị Thanh Hoàn nữa, em hơi đói bụng rồi.”
“Được, thế em chờ anh một chút, anh sẽ xuống nhanh thôi.”
Chẳng mấy chốc Ôn Thanh Hoàn đã xuống tới, cô ấy bước trên đôi giày cao gót đen nhọn vào cao, trên người là tây trang chỉn chu.
Mái tóc được quấn lên cao, trông có vẻ trưởng thành giỏi giang và đầy khí chất.
Cô ấy nhoẻn miệng cười trông cực kì hiền lành và hòa nhã. Đây là một cô gái cực kì dịu dàng hòa nhã nhưng cũng là một người mạnh mẽ có thể quyết đoán và kiên cường.
Hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau cùng hòa vào làm một ở cô ấy nhưng lại không có vẻ kì lạ và ngược ngạo.
Ôn Thanh Hoàn giơ tay ra cười nói: “Chị thường nghe Thành Trung nhắc tới em, bây giờ cuối cùng chị cũng được gặp người thật ở đây rồi. Không thể ngờ nổi người có thể ăn được Cố Thành Trung sạch sành sanh lại là em.”
Hứa Trúc Linh hơi ngượng ngùng, nói: “Chào chị Thanh Hoàn, chuyện không phải như lời chị nói đâu, rõ ràng em mới là người bị chú ba nhà họ Cố ăn sạch sành sanh đấy chứ. Anh ấy nói gì em cũng không dám cãi lấy một lời!” Hứa Trúc Linh kiềm lòng không đậu oán trách.
Ba người bọn họ đi tới một nhà hàng cơm ta, Ôn Thanh Hoàn nhìn Cố Thành Trung liên tục gắp thức ăn cho Hứa Trúc Linh.
Ánh mắt anh cực kì dịu dàng, cực kì cẩn thận.
Ôn Thanh Hoàn ngồi đối diện nhìn thấy thế thì nhịn không được lại cười cười.
Khi Cố Thành Trung đi vệ sinh thì Ôn Thanh Hoàn mới mở miệng nói: “Chị chưa từng thấy cậu ấy hiền lành săn sóc cho một người nào như vậy đấy, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ai có thể ngờ được là cậu ba nhà họ Cố chỉ cần vung tay lên là có thể tạo thành mưa thành gió lại là một người yêu thương và cưng chiều vợ mình như vậy.”
“Chị Thanh Hoàn, chị nói thế khiến em cũng phải ngượng ngùng đấy.”
“Chẳng có gì để ngượng đâu mà, như thế rất tốt. Sau khi cậu ấy bắt đầu hẹn hò với em thì tâm trạng cũng vui vẻ sáng sủa lên rất nhiều, không còn nặng nề và đầy áp lực như trước kia nữa, đó là một chuyện rất tốt. Em có biết về quá khứ của Thành Trung không? Tất cả những chuyện từng xảy ra ở Anh ấy?”
Ôn Thanh Hoàn tò mò hỏi.
Hứa Trúc Linh lắc đầu, cô không hề biết gì nhiều về quá khứ của Cố Thành Trung, cô chỉ biết là từ nhỏ anh đã bị Cố Triệt xa lánh, đưa sang đây, bốn năm trước về nước thì lại gặp nạn vì chiếc thuyền nổ mạnh.
Quá khứ… Có thể kết thúc trong một câu.
“Đó đều là những ký ức không mấy hay ho gì, không nói ra cũng dễ hiểu thôi. Đây xem như là lân đầu tiên chúng ta chính thức gặp mặt nhau, em đến đây đột ngột quá nên chị không có chuẩn bị sẵn quà gặp mặt để tặng cho em, thật ngại quá.’ “Không cần quà gì đâu ạ! Chú ba Cố có tiền, em chẳng thiếu thốn gì cả.”
“Hai chuyện này không giống nhau, trừ khi em không muốn chấp nhận chị dâu hai này.’ “Không phải… Nếu chị Thanh Hoàn nhất quyết phải tặng thì hãy tặng em một món nào đó rẻ tiên thôi, nếu không cầm mấy món đồ đắt tiền ấy em lại không nỡ dùng, không nỡ ăn, lại còn phải tốn tiền mua cái két bảo hiểm để cất đi, thật sự là mệt lắm đó. Chị có thể tặng em mấy món xinh xắn mà con gái hay thích là được rồi, em không có yêu cầu gì đâu!”
Hứa Trúc Linh vội vàng nói, cô thật sự rất sợ mấy món quà người giàu có tặng, cầu xin trời đừng tặng cho những thứ đắt xắt ra miếng.
Mặc thì không nỡ mặc, ăn thì không nỡ ăn, nhìn lại thấy đau lòng, dùng lại càng thấy đau lòng.
Cảm giác đó thật sự quá tệ.
Ôn Thanh Hoàn nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô thì không nhịn được cười cười.
Cô bé này thật là thú vị.
“Được rồi, để chị cẩn thận suy nghĩ xem, chị thật sự chưa tặng ai món quà > nào đẹp nhưng giá rẻ bao giờ cả.”
Chẳng mấy chốc Cố Thành Trung đã đi về sinh xong và trở về, thấy bọn họ tán gẫu với nhau cũng khá vui vẻ, tâm trạng cũng rất tốt.
Khi quay về, có lẽ là do điêu hòa trong xe quá ấm áp nên Hứa Trúc Lin bất tri bất giác tựa vào lòng Cố Thành Trung và ngủ thiếp đi.
Ôn Thanh Hoàn lái xe nhìn lên kính chiếu hậu muốn nói lại thôi. Cuối cùng, cô ấy thở hắt ra một hơi mạnh, bất đắc dĩ hỏi: “Em chưa kể cho Hứa Trúc Linh nghe về những chuyện về em ở nơi này, cũng chưa từng nhắc tới người đó…”.