Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1365


Nếu đúng là như vậy thì cô sẽ cam †âm tình nguyện rời đi.


Hơn nữa, chỉ cần phu nhân không gặp chuyện không may ngay dưới mi mắt của mình, vậy thì cũng tốt.


Tạ Quế Anh gật đầu, nhìn Hắc Ảnh thật sâu rồi quay người rời đi.


Sau khi Tạ Quế Anh rời đi, Hứa Trúc Linh nhìn phu nhân yên tĩnh nằm trên giường bệnh nội tâm tràn đầy tự trách.


Buổi sáng Cố Đình Sâm gọi cho cô gọi cô đến bệnh viện, dù sao cũng là bố chồng, không muốn làm ầm lên khó coi như vậy.


Đến bệnh viện nói chuyện cũng tốt, cô cũng muốn hỏi về tung tích của Châu Vũ.


Tạ Quế Anh rời khỏi phòng bệnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


“Phu nhân…. Vẫn còn chưa tỉnh ư?”


“Quả thật cũng không có vấn đề gì lớn, phu nhân hoàn toàn không phải người thực vật mà chỉ là đang trong tình trạng hôn mê. Chỉ cần tôi tiêm cho bà ấy một liều thuốc trợ tim, bà ấy sẽ rất nhanh tỉnh lại”


“Thật sự?” Hứa Trúc Linh mở to mắt, câu trả lời này mang đến niêm vui ngoài ý muốn.


“Ừm, mới đầu tôi cũng tưởng là người sống thực vật chỉ là một chứng bệnh, là bệnh viện chẩn đoán sai, thật sự rất có lỗi.”


Hắc Ảnh đứng nghiêm trang, giọng điệu rất lãnh đạm, ra dáng một bác sĩ chính hiệu.


Sau khi tiêm xong anh ta nói: “Phu nhân cần mười phút nữa mới có thể tỉnh lại, tôi đi xử lí việc khác trước đã, cô ở đây canh chừng bệnh nhân.”


Nói xong anh ta quay người rời đi, thời điểm quay người lại, đôi mắt phượng nhàn nhạt quét qua trên người của Hứa Trúc Linh.


Cái nhìn này…vậy mà cảm thấy nó rất quen thuộc?


Ma xui quỷ khiến Hứa Trúc Linh gọi anh ta quay lại.


“Chờ đất”


“Làm sao vậy?”


Hắc Ảnh đưa lưng về phía cô, đừng bước chân.


“Vị bác sĩ này, chúng ta… có phải đã từng gặp nhau không, con mắt của anh rất quen thuộc…giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi.”


“Không có, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô Linh. Có khả năng người mà cô quen biết có chút giống tôi, người giống người thôi.”


“Ah? Thì ra là như vậy.” Hứa Trúc Linh nghĩ lại, thế giới to lớn này cũng không thiếu những điều lạ, hơn nữa chỉ là đôi mắt có cảm giác quen thuộc mà thôi.


Cô cũng không nghĩ nhiều, yên tĩnh ngồi ở bên đầu giường canh giữ, yên lặng cầu nguyện cho phu nhân sớm tỉnh lại, như vậy ông cụ cũng có thể buông tha cho Châu Vũ.


Cô không thể thấy được, ngay khi bóng đen đẩy cửa đi ra ngoài, một nụ cười thâm độc đã nở lên trên khóe miệng.


Vậy cái kim châm kia thật sự chỉ là thuốc trợ tim, có thể giúp phu nhân tỉnh lại.


Từ khi bắt đầu, phu nhân cũng không phải là người sống đời thực vật, những năm gần đây Phó Minh Nam sớm đã sắp xếp vô số người ở trong tập đoàn nhà họ Cố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK