Nói chính xác hơn, là đã không chuyển sự tức giận với Cố Thành Trung lên người cô.
Quý Thiên Kim rất trọng tình cảm, sẽ không bao giờ nói chuyện công việc với gia đình.
“Dì, cháu muốn tìm dì, nói chuyện một lát.”
“Tới phòng làm việc của dì đi.”
Bà ta nhẹ nhàng nói.
Hứa Trúc Linh đi theo bà ta vào phòng làm việc, cửa phòng đóng lại, thì bà ta nói: “Sao, tìm dì có chuyện gì?”
“Dì có biết… chú Ảnh Họa Bì có bao nhiêu bí mật không? Trên tay ông ấy có một chiếc mặt nạ da người, dì có biết không?”
“Ừm, biết chứ, dì biết mọi thứ về ông ấy! Ở trước mặt dì ông ấy là một mặt hồ trong suốt, chẳng có bí mật nào cả. Vào ngày ông ấy xảy ra chuyện không may, chiếc mặt nạ bị mất là kẻ thù của nhà họ Quý.”
“Cảnh sát nói rằng họ nhìn thấy Cố Thành Trung ở gần đó, liền nghi ngờ anh ấy là hung thủ giết người, dì hắn đã sớm biết là có người đã lấy mặt nạ của Cố Thành Trung và cố ý vu oan giá họa.
Không đúng… đây không phải là vu oan, mà căn bản chính là ra oai phủ đầu rồi, nếu là vu oan, thì thật sự là sai sót chồng chất, đối phương sẽ không ngốc như vậy.”
“Trúc Linh, lâu quá không gặp, cháu đã thông minh hơn rất nhiều rồi đó, suy nghĩ cũng nhạy bén hơn rồi.”
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời này, thì cũng không biết Quý Thiên Kim đang khen mình, hay đang nói lời tổn thương mình nữa.
Cô nở một nụ cười gượng gạo: “Nhưng… nhưng mà cháu biết quá muộn, đầu óc của cháu quá chậm chạp, đã không cứu được nữa rồi.”
“Dì, dì có biết người giả danh Cố Thành Trung này, đến cùng là ai không?”
“Là Hắc Ảnh, con của Phó Minh Nam, là người gần đây đã khiến cho giới hắc đạo phải nổi lên sóng gió, vơ vét của cải một cách một cách trắng trợn, tích trữ súng ống đạn dược, có vẻ như sắp có một hành động lớn rồi.”
“Nhưng gần đây không nghe thấy động tĩnh gì của anh ta cả, người đã đi đâu rồi?”
“Không phải mỗi ngày cháu đều gặp cậu ta sao?”
Quý Thiên Kim bình thản hỏi lại.
Những lời này khiến da đầu Hứa Trúc Linh run lên.
“Cháu có biết Cố Thành Trung bây giờ là giả không?”
“Ừm, bao gồm cả Dương Việt, và Ngụy Ảnh của bây giờ, tất cả đều là giả mạo cả, còn giả danh cả chủ tịch ngân hàng Nam Dương, và thị trưởng nữa.”
Bà ta bình thản nói ra tên của người đó, và có vẻ như biết không ít thông tin nội bộ.
“Dì… dì đều biết hết.”
“Dì vốn không định nói cho cháu biết, sợ cháu sẽ để lộ sơ hở, phá vỡ kế hoạch của dì. Nhưng không ngờ chính cháu vậy mà cũng có thể nhìn ra được, quả nhiên là vợ chồng mới cưới, vẫn sẽ có thể cảm nhận được, đúng không?”
“Người bên cạnh kia, đến cùng có phải là người nằm cùng giường chung gối với mình hay không, đều sẽ rất rõ ràng.”
“Dì… cứ vậy mà tin vào trực giác của cháu đến vậy sao?”
Hứa Trúc Linh không biết nên cười hay khóc, vô cùng bất đắc dĩ.