“Ôn Mạc Ngôn, anh bình tĩnh lại cho tôi. Nếu anh dám động vào tôi, tôi… tôi sẽ lập tức giết anh!”
Cô ấy gầm lên thành tiếng.
“Bạch Minh Châu, em đã giết anh từ lâu rồi. Em khiến anh đau đớn đến mức sống không bằng chết!”
Ôn Mạc Ngôn đã mất lý trí từ lâu, giờ phút này bị men cồn quấy phá nên vốn dĩ không biết mình đang làm gì.
Anh ta chỉ biết rằng mình yêu cô ấy. Khi nghĩ đến việc ngày mai là tiệc đính hôn, anh ta cảm thấy trong lòng đau đớn không nhịn nổi, sau đó vì uống quá nhiều rượu mà chạy đến tìm cô ấy.
Vào lúc này, máu dã thú đang ngủ say trong cơ thể đang sôi trào lên.
Không một người đàn ông nào có thể đối mặt với tình huống này và có thể kiểm soát được nó.
Anh ta là đàn ông, bên dưới thân thể anh ta là người phụ nữ mà anh ta yêu cả đời.
Anh ta không có suy nghĩ nào khác. Anh ta chỉ muốn có được cô ấy, anh ta muốn hai người hợp nhất thành một thể.
Bạch Minh Châu sợ anh ta làm bậy, khẽ cắn răng hung ác nhấc chân đạp lên.
Nhưng cô ấy không ngờ động tác của Ôn Mạc Ngôn vô cùng nhanh nhẹn, anh ta nhanh chóng đè chặt chân cô ấy.
Anh ta không còn như trước đây nữa, sự phản ứng trong tình khẩn cấp đã nhanh hơn rất nhiều.
Anh ta chẳng những đè chân cô ấy xuống mà còn tách ra một cách dễ dàng.
Lần này thì không còn cách nào để xoay chuyển nữa.
Cô ấy không ngừng giãy giụa nhưng mà sức lực quá nhỏ bé.
Cô ấy chưa bao giờ biết rằng sức lực của Ôn Mạc Ngôn lại lớn đến vậy, khiến cô ấy không hề có chút cơ hội trốn thoát nào.
Cô ấy cảm nhận được sự cứng rắn của anh ta đang tiến đến lối vào.
Xong rồi…
“Ôn Mạc Ngôn, đừng… Làm ơn đừng, đừng để tối hận anh…”
“Đáng ghét… Đáng ghét…”
Anh ta nghe cô ấy nói như thế, một nụ cười cô đơn nở trên khóe miệng…
“A…”
Cơ thể cô ấy căng thẳng vì đau đớn, móng tay cắm sâu vào da thịt sau lưng anh ta, cào ra vài vệt máu.
Một đêm này đã định sẵn sẽ vô cùng điên cuồng.
Ngày hôm sau, ảnh ban mai tràn vào, mặt trời chói chang vì rèm chưa kéo.
Ôn Mạc Ngôn đau đầu đứng dậy, phát hiện quần áo của mình xộc xệch.
Anh ta vô thức sờ vào trí bên cạnh, bên giường đã trống trơn.
Anh ta nhổm người ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Sau một lúc mới có thể cố gắng sắp xếp lại ký ức về tối hôm qua.
Tối qua anh ta đi ra ngoài một mình và uống rất nhiều rượu, sau đó gọi taxi về.
Tiếp theo đó đã xảy ra chuyện gì…
Tại sao anh ta lại ở khách sạn của Bạch Minh Châu? Quần áo rải rác khắp nơi, chẳng lẽ…
Bạch Minh Châu thì sao?
Anh ta mặc quần áo vào, nhìn xung quanh nhưng không thấy Bạch Minh Châu đâu.
Đừng nói là người, thậm chí đến cả đồ đạc cũng không nhìn thấy.
Anh ta cau mày thật chặt, lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy.
Điện thoại reo hồi lâu mới có người nhấc máy.
“Alo.”
Giọng nói của Bạch Minh Châu vô cùng nhỏ còn kèm theo một chút chút run rẩy, giống như đang sợ hãi.
“Bây giờ cô đang ở đâu? Không phải tôi đã đặt khách san cho em sao?”
“Tôi… tôi ở bên ngoài.”
“Cô chưa tới khách sạn à?” Ôn Mạc Ngôn cau mày chặt hơn nữa. Khi Bạch Minh Châu nghe anh ta nói như thế, trong lòng chợt chấn động Cô ấy đã đến khách sạn chưa chẳng lẽ anh ta không biết sao?
Chẳng lẽ là… anh ta uống say quá nên không thể nhớ bất cứ điều gì?
Bạch Minh Châu không thể tin được tâm trạng của mình lúc này, không biết là vui mừng hay là buồn bực.
Anh ta không nhớ rõ… cũng tốt thôi. “Tôi không tới. Tối qua không thấy người của khách sạn tới đón nên tôi tự bắt taxi nhưng… tài xế không tìm được đường. Cuối cùng tôi tìm một khách sạn gần đó để ở, bây giờ anh đang ở đâu? Tiệc sẽ bắt đầu lúc mười giờ, anh nên chuẩn bị tốt một chút, hôm nay… anh là nhân vật chính đấy!”
Cô ấy giả vờ như gió lặng mây bay nhưng thật ra một bàn tay đã dừng lại nơi khóe mắt, không ngừng lau đi giọt nước mắt chực trào ra.
“Cô nói đúng. Tôi đã chuẩn bị xong rồi, dù sao đây cũng là tiệc đính hôn của tôi mà.”
“Tôi sẽ đến đây ngay… trước tiên gửi lời chúc phúc cho anh trước. Tôi cúp máy đây, tôi cũng phải chuẩn bị…
Cô ấy vội vàng nói và cuối cùng cúp máy. Cô ấy đã dọn đồ cả đêm qua và rời khách sạn trong bối rối.
Cô ấy không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là cô ấy không muốn ở lại khách sạn đó một khắc nào nữa.
Cô ấy lập tức gọi điện thoại cho khách sạn, mong rằng khách sạn sẽ giữ bí mật và không tiết lộ cho bất kỳ ai rằng cô ấy đã từng đến đó.
Mặc dù người của khách sạn không hiểu nhưng vẫn tôn trọng quyền riêng tư của khách hàng.
Cô ấy đoán không sai, Ôn Mạc Ngôn đi tới quầy lễ tân hỏi thăm nhưng quầy lễ tân nói tối hôm qua không có cô gái phương Đông nào tới đây cả. Ôn Mạc Ngôn cũng hoàn toàn chết lòng. Anh ta không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ta lờ mờ cảm thấy trong trí nhớ của mình có sự xuất hiện của cô ấy.
Nhưng tối hôm qua cô ấy không hề đến nên tất cả chỉ là sự tưởng tượng của anh ta mà thôi.
Anh ta xốc lại tinh thần trở về nhà họ Ôn, mọi người đều đang đợi một mình anh ta.
Còn mười phút nữa là mười giờ.
Trái tim Ôn Thanh Hoàn treo trên cao, cô ấy thật sự sợ anh ta sẽ chơi trò mất tích vào đúng lúc này.
Thấy anh ta trở lại, Ôn Thanh Hoàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vội vàng giục anh ta lên lầu thay quần áo và chỉnh trang lại dáng vẻ của mình.
Khi lên lầu, anh ta liếc nhìn đại sảnh tìm kiếm giọng nói quen thuộc nhưng không thấy.
Cô ấy… vẫn chưa đến?
Bạch Minh Châu mãi đến 11 giờ mới đến nơi vì trên đường bị kẹt xe.
Vào lúc sáng sớm, cô ấy đã phải thức dậy tắm nước ấm thật lâu mới có thể giảm bớt đau nhức trên cơ thể.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên của cô ấy nhưng đêm qua lại đau đớn không thể tưởng tượng nổi.
Ôn Mạc Ngôn giống như một con dã thú hung hãn, mạnh mẽ lăn lộn trên người cô ấy thật lâu, thật lâu.
Cô ấy vô cùng đau đớn và không ngừng cầu xin sự thương xót. Nhưng trong khi anh ta hôn lên giọt nước mắt trên khóe mắt cô ấy, nói rằng anh ta yêu cô ấy, làm tê liệt thần kinh của cô ấy thì lại tiếp tục đòi hỏi cô ấy hết lần này đến lần khác.
Cô ấy không nhớ mình đã lảo đảo đi khỏi khách sạn như thế nào.
Lúc cô ấy lên taxi, hai chân đều đang run rẩy. Cô ấy đi chậm lại, không muốn bị người khác nhìn thấy.
Bắp đùi đau nhức vô cùng.
Cô ấy vốn đã chuẩn bị sẵn một chiếc váy phối cùng một chiếc áo ống để dự tiệc. Nhưng bây giờ trên người cô ấy chẳng chịt dấu hôn và dấu vết hoan ái để lại. Cô ấy nào dám mặc tiếp nữa.
Nên cô ấy chỉ có thể tạm thời đến cửa hàng thời trang và mua một cái mới.
Đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà Ôn Mạc Ngôn. Trước đây cô ấy đã tưởng tượng vô số lần trong đầu cảnh tượng mình sẽ đến đây với tư cách bạn gái của Ôn Mạc Ngôn.
Nhưng lần này… lại là đến dự tiệc đính hôn tiên đưa chúc phúc với tư cách bạn gái cũ. Đúng là nực cười.
Cô ấy không nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, tránh xa vị trí náo nhiệt, tìm một góc vắng người ngồi xuống.
Ôn Thanh Hoàn nhìn thấy cô ấy liền chủ động di tới chào hỏi.
“Đi đường có một không?”
“Vẫn ổn.”
“Chị có rất nhiều điều muốn nói với em nhưng chị không biết phải nói gì. Nhà họ Ôn… là một mình chị nợ em. Chị xin lỗi… là do chị hại em…”
“Tôi không trách cô.” Bạch Minh Châu cắt ngang: “Nếu tôi không đồng ý thì không ai có thể bắt ép tôi. Cô nói đúng, cho dù anh ấy ở bên tôi thì anh ấy cũng sẽ luôn sống trong tự trách. Tôi không muốn nhìn thấy một Ôn Mạc Ngôn như thế, cho nên tôi tự nguyện buông bỏ. Tôi sẽ tìm được người khác tốt hơn và anh ấy cũng vậy.”
“Cám ơn em có thể thông cảm, thật sự cảm on em.”
Ôn Thanh Hoàn không biết phải nói gì, chính sự thấu thiếu mọi chuyện của Bạch Minh Châu khiến cô ấy càng thêm xấu hổ.
Đôi khi cô ấy cũng sẽ mềm lòng, biết mình thật tàn nhẫn.
Lúc trước, khi bố ép cô ấy phá bỏ đứa con của Cố Thiện Linh, cô ấy đã liêu cả mạng sống để bảo vệ đứa bé và cả đời không kết hôn.
Cô ấy chỉ có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ để bù đắp những mất mát do quan hệ thông gia mang lại cho dòng họ.
Mà hôm nay, sống còn của nhà họ Ôn đều đè nặng trên vai Ôn Mạc Ngôn. Cô ấy thương mà không giúp được gì, chỉ có thể lựa chọn làm kẻ ác, buộc bọn họ cắt đứt quan hệ.
“Ngày mai tôi sẽ trở về, cô không cần gọi điện thoại cho tôi.”
“Vậy thì em cứ tự nhiên nhé Bạch Minh Châu.
Nếu sau này em có khó khăn gì cần giúp đỡ thì cứ gọi cho chị, cho dù chị có phải chết cũng sẽ giúp em.
“Tôi hy vọng mình sẽ không gặp phải cơ hội này, tôi không muốn gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy.”
Cô ấy ra vẻ không có chuyện gì cười cười, không muốn người khác cảm thấy mình rất thảm hại. Chỉ là chia tay thôi mà, không đến mức phải đòi chết đòi sống.