Đinh Thị Dinh nhìn vẻ kiêu ngạo của cô, tức giận chỉ vào bóng lưng cô và quát lớn: “Cô đừng ỷ nhà mình có chút thế lực, không nhờ gia đình thì không ai biết Bạch Minh Châu cô là ai đâu! Cô quá kiêu ngạo mà, Ôn Mạc Ngôn, anh nói có đúng không?”
Sau khi Đinh Thị Dinh nói xong thì quay qua nhìn Ôn Mạc Ngôn, nhưng không ngờ anh ta đang dõi theo bóng lưng của Bạch Minh Châu, có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó, hoàn toàn không chú ý nghe mình nói.
Cô ta càng thấy tức giận hơn nữa nhưng vẫn cố kiềm nén.
Cô ta đẩy Ôn Mạc Ngôn một cái, lúc này anh ta mới định thần lại.
“Nếu không có chuyện gì tôi đi trước đây, tôi vốn không thích uống Americano.”
Nói rồi anh quay lưng rời khỏi.
“Anh…anh không phải thích uống Americano sao?”
Đinh Thị Dinh sững sờ.
Mỗi khi quản lý mời uống cà phê, Ôn Mạc Ngôn đều chọn cho mình một ly Americano, ít đường ít sữa.
Lẽ nào…không phải sao?
Thật ra là vì Ôn Mạc Ngôn sợ phiền phức, uống món gì cũng được nên đã lựa chọn ly gần mình nhất.
Cho dù anh có thật sự thích đi chăng nữa nhưng từ giây phút này, anh cũng sẽ không thích nữa.
Anh đến phòng kế toán nhưng Bạch Minh Châu lại không có ở chỗ làm việc.
“Bạch Minh Châu đâu?” Anh vội vã kéo một đồng nghiệp lại hỏi.
“Cô…cô ấy xin phép về rồi, hình như bị bỏng khá nặng đấy, cũng không biết ai lại bất cẩn như thế, đi đường mà không biết để ý xung quanh.”
Người đồng nghiệp nói trong sự tức giận.
Ôn Mạc Ngôn nghe thế, trái tim anh như thắt lại.
Đó là cà phê mới nấu xong, tất nhiên là rất nóng rồi, vả lại còn ba ly nữa.
Anh vội vàng quay lưng rời khỏi, gấp gáp quay trở lại chung cư.
Bạch Minh Châu đi đến bệnh viện lấy thuốc rồi quay về ký túc xá.
Cô nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, biết ngay là Ôn Mạc Ngôn nên không hề có ý định mở cửa.
Cô không phải là đồ ngốc, tất nhiên nhìn ra Đinh Thị Dinh có ác ý với mình.
Vì sự an toàn, tốt nhất là nên giữ khoảng cách với cô ta càng xa càng tốt.
Cô cứ ngỡ cô ta không phải là khắc tinh của mình, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cô ta vẫn cứ là khắc tinh.
Lần trước đến biệt thự ở một đêm thì bị người ta bắt cóc.
Tối hôm qua tự dưng bị cô ta hăm dọa.
Hôm nay còn xảy ra việc này nữa. Đúng là một năm không may mắn mà.
Cô không hề mở cửa, cũng không hề lên tiếng, giả vờ như không có ai ở nhà.
Cô thay đồ trong phòng, đến áo ngực cũng cởi ra rồi, thật ra vết bỏng trước ngực cũng khá nghiêm trọng.
May là cô cởi bỏ quần áo kịp thời nên không đến mức nổi vết phồng nhưng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Trong lúc cô đang bôi thuốc, đột nhiên nghe thấy bên ngoài ban công có tiếng động, trong lúc còn đang nghi ngờ thì cánh cửa ban công đột nhiên bị ai đó mở ra từ bên ngoài.
Sau đó, có ai đó đã kéo rèm cửa ra.
Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau. Bạch Minh Châu đứng như trời trồng. Cô đang ngồi trên giường, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, còn phần trên thì không mảnh vải che thân.
Ôn Mạc Ngôn vừa trèo từ dàn máy lạnh ngoài ban công vào, cũng may là Bạch Minh Châu không hề khóa cửa ban công, nên anh ta đã nhìn thấy…cơ thể của Bạch Minh Châu?
“Xin…xin lỗi.”
Ôn Mạc Ngôn giống như bị điện giật, anh ta lập tức quay lưng đi.
Nào ngờ ầm một tiếng, anh ta đập rất mạnh vào cánh cửa ban công khiến cơ thể to lớn của anh ta bị dội ngược lại.
Cánh cửa ban công rất gần với giường, chẳng qua chỉ cách vài bước chân mà thôi.
Bạch Minh Châu mở to mắt nhìn Ôn Mạc Ngôn bị dội ngược lại, ngã oạch xuống giường và nhìn thẳng vào mình.
Góc độ này…
Rất mê hoặc.
“Mẹ kiếp!”
Bạch Minh Châu thốt ra một câu chửi thề, cô nhanh chóng kéo cái gối qua và che chắn cơ thể mình lại.
Lẽ ra cô muốn kéo cái chăn nhưng cái chăn đã bị anh ta nằm đè lên rồi, cô không thể làm được gì cả.
Cô tung ra một bạt tay khiến Ôn Mạc Ngôn choáng váng hết mặt mày.
Sau đó thì tung ra một cú đá đã khiến anh ta ngã lăn lóc xuống đất.
Trong lúc anh ta chuẩn bị bò lên thì phía đỉnh đầu vang lên giọng nói lạnh tanh của Bạch Minh Châu.
“Nếu anh dám bò lên và nhìn tôi thêm một lần nữa thì tôi sẽ móc con mắt anh ra, chặt tay chân của anh và cắt cậu nhỏ của anh đó!”
Ôn Mạc Ngôn vừa nghe thấy lập tức ngồi thụp dưới đất, không dám nhúc nhích.
Trên mặt đang rất đau nhưng anh vẫn không dám động đậy.
Máu…
Anh ngửi thấy mùi máu tanh, không phải từ miệng chảy ra mà là từ mũi.
Anh không dám mở mắt ra, sợ mình thấy sẽ ngất xỉu đi.
Bạch Minh Châu lập tức nhảy xuống giường và xông vào nhà vệ sinh, một lúc sau đã mặc một chiếc áo choàng tắm đi ra.
“Ôn Mạc Ngôn, anh đang làm gì thế? Vào nhà ăn trộm hả?”
Bạch Minh Châu kích động nói, tự nhiên cơ thể mình bị anh ta nhìn thấy hết trơn!
“Tôi…tôi chỉ là lo lắng cho em, em không mở cửa, tôi còn tưởng bên trong em xảy ra chuyện gì nữa. Tôi…bây giờ tôi có thể đứng dậy chưa?”
“Đứng lên đi.”
Bạch Minh Châu nói một cách hung dữ.
Anh ta nhắm nghiền đôi mắt đứng dậy nói: “Em có thể cho tôi một tờ khăn giấy không? Tôi..”
Bạch Minh Châu nhìn thấy đống máu mũi, lập tức chau mày lại.
“Đồ lưu manh!”
“Tôi…tôi không phải.” Ôn Mạc Ngôn muốn giải thích gì đó nhưng phản ứng của mình thật sự quá rõ ràng.
Lần này nhìn thấy còn nhiều hơn lần trước say rượu.
Anh ta là người đàn ông bình thường, có chút phản ứng sinh lý cũng là điều dễ hiểu thôi.
Bạch Minh Châu lấy cho anh ta tờ khăn giấy ướt, anh nhanh chóng lau và mở mắt ra lần nữa.
Vừa rồi…xin lỗi, nếu tôi nói tôi không cố ý, em có tin không?”
“Thế anh có tin tôi cắt cậu nhỏ của anh không?” Bạch Minh Châu đưa tay muốn đánh nhưng không ngờ anh ta chỉ đứng yên tại chỗ, cũng không né tránh, chỉ nhắm mắt lại và mặc cho cô ấy đánh.
Bạch Minh Châu đột nhiên cảm thấy không còn muốn đánh nữa, anh ta cũng chỉ là vô ý mà thôi.
Cô nhìn ra ngoài ban công, giữa hai nhà cách nhau một cái cục máy nóng lạnh, ở giữa vẫn còn chút khoảng cách, tên này làm sao mà trèo lên được thế?
Tòa nhà cao như vậy, lỡ té xuống không chết chắc cũng gãy chân, liệt nửa người thì phải làm sao đây?
“Anh chán sống hả? Dám trèo vào từ bên ngoài?”
“Tôi lo lắng cho em.”
Ôn Mạc Ngôn nói một cách cẩn trọng.
“Lo lắng cho tôi? Thế sáng sớm anh đã làm gì chứ?”
Nếu như không phải anh ta, mình sẽ xui xẻo như thế sao?
“Thế bây giờ em không sao chứ?” Anh ta hỏi.
“Không sao, anh cút ngay cho tôi, đừng để tôi nổi điên.”
“Vừa nãy tôi nhìn thấy rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Chịu cái đầu của anh, anh cút ngay cho tôi!”
Bạch Minh Châu phóng ánh mắt dữ tợn đuổi anh ta ra ngoài, rầm một tiếng đóng cánh cửa lại.
Ôn Mạc Ngôn bị đuổi khỏi cửa.
Ôn Mạc Ngôn cũng có chút ngượng ngùng, thế nào mà lại nhìn thấy cơ thể của cô lúc đang bôi thuốc chứ?
Sau này làm sao có thể làm bạn nữa đây?
Bạch Minh Châu cảm thấy chán nản muốn chết, cô chỉ muốn nằm yên trên giường mà thôi.
Chính lúc này, bên tai vang lên tiếng động ở ban công nhà bên cạnh.
“À này, em đừng giận có được không? Em có thể đánh tôi cho đến khi hả cơn giận, quả thật là lỗi của tôi, tôi nhận lỗi.”
“Bạch Minh Châu, em đừng giận nữa, tối nay tôi sẽ nấu đồ ăn ngon cho „ ernï: “Bạch Minh Châu, em trả lời tôi đi có được không?”
Bạch Minh Châu chịu không nổi sự phiên phức của anh ta nên đã xông ra ngoài.
“Rốt cuộc anh nói xong chưa hả?
Nhìn thấy cũng đã nhìn thấy rồi, cả hai giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì có được không? Anh cứ ở đó lẩm bẩm gì thế hả? Lẽ nào anh muốn cả thế giới biết anh đã nhìn thấy cơ thể tôi hay sao?”
Ôn Mạc Ngôn bị quát đến mức chút tinh thần còn sót lại cũng không còn.
Anh ta cúi đầu xuống, rất lâu sau đó mới mở miệng nói.
“Em rất ghét tôi có đúng không?”
“Anh biết thì tốt rồi, đừng có bày nhiều trò nữa, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, nghe thấy chưa hả?”
Nói xong, cô đóng cửa ban công lại cái rầm.
Ôn Mạc Ngôn nở nụ cười chua chát.
Quả nhiên tên ngốc như anh, không hê có duyên với phụ nữ.
Khó khăn lắm mới coi một người con gái là bạn nhưng anh cứ không ngừng gây ra phiền phức, lẽ nào…cô ấy ghét mình đến thế sao?