Trong nháy mắt cô ta trở nên tỉnh †áo, còn tưởng rằng tối qua mình nằm mơ, nhưng nhìn thấy những vết tích loang lổ chồng chất trên người mình, chớp mắt cô ta có thể hiểu được tất cả đều là sự thật.
Cô ta cuối cùng cũng đã đi được cùng Cố Thành Trung tới bước này, cũng coi như là cách kế hoạch của cô †a càng gần hơn một bước!
Khóe miệng cô ta cong lên một nụ cười đắc ý. nhưng nhìn thấy vết máu đỏ kia, vẫn là cảm thấy có chút ngại ngùng đỏ mặt.
Cô ta thức dậy rửa mặt, thân mình trần trụi, nhìn chính mình trong gương.
Những vết đỏ đan xen trải rộng khắp cơ thể, có thể thấy được đêm qua hai người điên cuồng tới mức nào.
Không ngờ anh lại lợi hại như vậy, cảm giác của cô ta đêm qua như muốn chết đến nơi.
Cô ta thoải mái tắm rửa, sau đó vẫn luôn chờ đợi Cố Thành Trung chủ động liên lạc với mình, thế nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì.
Thế nhưng nhân viên phục vụ khách sạn lại mang quần áo vừa bữa sáng tới.
“Đây đều là anh Cố Thành Trung phân phó, nói tối qua cô Tạ Quế Anh vất vả rồi, sáng nay anh ấy có cuộc họp cần phải giải quyết nên không thể không rời đi trước.”
“Vậy anh ấy… anh ấy đi lúc nào?”
“Bảy giờ mười phút sáng anh ấy rời khỏi khách sạn.”
“Sớm như vậy sao?” Cô ta có chút kinh ngạc, thuốc có công dụng mạnh như vậy, hai người sung sức chiến đấu hoan lạc hơn hai tiếng đồng hồ mà ngày hôm sau anh còn phải đi làm việc, đúng là quá vất vả.
Có điều, điều này cũng chứng minh người đàn ông cô ta coi trọng quả thật rất ưu tú, cho dù là kỹ năng trên giường hay là năng lực làm việc đều tốt như vậy!
Hứa Trúc Linh đã liên hệ với Quý Thiên Ki, biết bà ta đã hung hăng giáo huấn người khác một bài học.
Dù cô có khuyên bảo thế nào cũng không có kết quả nên không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày nay cô ở Khải đặc Lincoln, ngày nào Quý Lưu Xuyên cũng tới, cậu và các anh trai cũng thay phiên nhau tới đây.
Cô cảm thấy mình có thế rất kiên cường nhưng bởi vì sự quan tâm của họ mà cô lại cảm thấy bản thân mình yếu ớt.
Giống như một đòn đả kích, một câu “ly hôn” là đã có thể đánh bại cô hoàn toàn, khiến cô tan nát.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn miễn cưỡng tỏ ra vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Buổi trưa an tĩnh, cô nắm chặt điện thoại di động.
Cô không xem tỉn tức.
Cũng không có ai nhá tới cái tên Cố Thành Trung.
Cô cho rằng có thể giả vờ như không có chuyenj gì.
Nhưng sự thật chứng minh, những thứ giấu trong lòng không dễ gạt đi như vậy.
Cuối cũng cô vẫn không kìm được, ấn số gọi cho anh.
Không lâu sau khi cô tới đây đã đổi số điện thoại, cũng không biết liệu Cố Thành Trung có không nghe máy của số lạ hay không.
Bên chỗ cô đang là buổi trưa, Đà Nẵng lúc này hẳn đã chạng vạng.
Anh đã về nhà rồi hay là còn đang làm việc.
Đang ăn cơm với Tạ Quế Anh hay là đi xã giao?