“Con người rồi cũng sẽ trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu ấy không thay đổi mà chỉ là đã trở nên kiên cường hơn, đủ để bảo vệ chính bản thân cậu ấy”
“Anh nói vậy… là có ý gì Hứa Trúc Linh không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Cố Thành Trung. “Con người cần phải trưởng thành một cách từ từ, có người thì khi gặp một sự cố gì đó sẽ vụt trưởng thành rất nhanh. Nếu em không gặp được anh thì hai năm sau đó tính cách của em sẽ vẫn yếu đuối như vậy. Năm đó anh hai không giả chết thì cũng sẽ không có Cố Thành Trung của hiện tại. Diên cũng giống như vậy, chúng ta đều thay đổi để trở nên tốt hơn”
“Có thật là… trở nên tốt hơn không?”
“Trúc Linh à, có nhiều người trưởng thành chính là không cần người khác phải bảo vệ hộ tống mình nữa”
Những nỗi đau khổ mà Hứa Trúc Linh gặp phải từ bé đến giờ so với những nỗi đau khổ mà họ gặp phải thì thật sự vô cùng nhỏ bé.
Bởi vì Cố Thành Trung vẫn luôn dùng hết sức lực để bảo vệ cho cô, che mưa che gió cho cô và giúp cô tránh khỏi những rắc rối.
Nhưng có những người trưởng thành mà không cần bất cứ sự bảo vệ nào, toàn bộ đều chỉ dựa vào cơ thể ốm yếu của chính mình mà kiên cường chống chọi.
Cố Thành Trung chính là người như vậy và Diên cũng là người như thế.
Bọn họ không dám nói bản thân họ bây giờ là tốt nhất nhưng nếu cho họ lựa chọn thì họ tuyệt đối sẽ không trở lại hình dáng của họ trước kia.
Bởi vì yếu đuối chính là điều mà bọn họ ghét bỏ nhất và khinh thường nhất.
Cho dù cái giá phải trả cho sự trưởng thành là rất lớn thì tất cả đều không hề nuối tiếc.
“Em thật may mản vì đã gặp được anh, nếu không em cũng không biết bây giờ bản thân sẽ trở thành một người như: thế nào nữa”
Hứa Trúc Linh hơi xúc động bùi ngùi nói.
Mọi người đều sẽ phải trả giá cho sự trưởng thành của mình nhưng ông trời thật không công bằng vì đã khiến Diên phải trả giá rất đắt.
Cô nhìn thấy mà còn đau lòng thay cho cậu ấy.
“Những chuyện này đều là việc anh nên làm. Anh có thể chăm sóc cho em là niềm vinh hạnh của anh, thưa nữ vương đại nhân”
Cố Thành Trung dịu dàng nói.
Tâm trạng của Hứa Trúc Linh đang không tốt, bây giờ nghe nói như thế thì đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều rồi.
“Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi dạo phố nào”
Còn ngay lúc này đây, bên trong phòng giám sát và điều khiển của cửa hàng tổng hợp có thể nhìn thấy tất cả camera giám sát của các tầng trệt của các cửa hàng.
Diên ngồi trước màn hình máy tính, tất cả các hình ảnh trên máy tính đều là hình ảnh của Hứa Trúc Linh.
Cậu ấy cũng không ngờ hôm nay lại gặp được Hứa Trúc Linh, trong khoảnh khắc nhìn thấy hình bóng đó của cô thì Diên cảm thấy quá bất ngờ đến nỗi không kịp phòng bị khiến trái tim cậu ấy khế run rẩy.
Cậu ấy cảm giác như toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn lên đỉnh đầu, thần kinh căng thẳng và toàn thân thì như cứng đờ.
Hai tai của cậu ấy ù lên, căn bản không nghe thấy phóng viên đang hỏi gì.
Cậu ấy như quên hết tất cả mà chỉ ngồi đó ngắm nhìn không biết chán hình bóng của Hứa Trúc Linh.
Cô gầy hơn và để lộ ra cái bụng to.
Nhìn vòng eo của cô thì có thể đoán cũng đã mang thai được sáu tháng.
Cậu ấy không ngờ cô sẽ quay người lại nên không kịp né tránh, thế là bị cô bắt gặp được.
Lập tức cậu ấy thu hồi ánh mắt và nhìn về phía trước nhưng cậu ấy vẫn cảm nhận được đôi mắt dịu dàng của cô vẫn luôn luôn quanh quẩn ngay bên cạnh và mang theo cả nỗi bi thương trong đó.
Cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước mà vẫn luôn tự trách mình.
Cậu ấy đã rất nhiều lần muốn nói với Hứa Trúc Linh rằng không trách cô, đó là số kiếp của cậu ấy.
Có điều cậu ấy sợ sau khi bản thân nói ra sẽ không chịu đựng được mà mềm lòng rồi có thể sẽ tham lam mà muốn gần gũi với cô hơn.
Chỉ bằng đoạn tuyệt ngay từ bây giờ còn hơn.
Cậu ấy ở trong phòng theo dõi rất lâu, sau khi biết được.
Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đi khỏi thì tâm trạng mới trở lại như ban đầu.