Cô cố gắng hết sức để bảo vệ anh, mong rằng anh sẽ có được hơi ấm.
Sau đó cô biết được sự thật rằng anh ấy thực sự rất đẹp trai và rất quyến rũ.
Cô cảm thấy hoảng loạn và hụt hẫng, cô không xứng với người tốt như vậy, cô tự phủ nhận mình và rơi vào vòng xoáy nghi ngờ.
Bên tại cô cũng có không ít tiếng phản đối vang lên, cô không xứng với Cổ Thành Trung, hiện tại cũng không xứng nhưng cô lại cảm thấy mục tiêu đã tiến gần hơn nhiều, sớm muộn gì cô cũng có thể sánh vai cùng anh.
Cô không biết Cổ Thành Trung đã tìm thấy những bức ảnh ở đâu, có rất nhiều cảnh cô không thể nhớ được.
Đoạn video kéo dài mười phút mới kết thúc.
Khi kết thúc hiện lên một câu thuyết minh. [Hứa Trúc Linh, sinh nhật thứ 18 của em đã trôi qua trên giường của anh, sinh nhật thứ 19 của em vẫn vậy. Nhưng sinh nhật lần thứ 20 của em thì chúng ta phải trải qua ở Ủy ban nhân dân] “Anh vốn nghĩ buổi trưa chúng ta ăn bánh, buổi tối sẽ trở về nghỉ ngơi. Nhưng ngoài dự liệu là chúng ta lại ở bệnh viện nên em không trải qua ngày này ở trên giường của anh. Thật là tiếc nuối. “Hôm nay không tính sao?”
“Không tính, hôm nay không phải sinh nhật của em.”
Anh nói chắc chắn khiến cô dở khóc dở cười, đã lớn như vậy còn quan tâm đến những chi tiết nhỏ này.
Cô quay người lại ôm chặt lấy anh.
Cô đã rất mãn nguyện rồi, cô khóc nức nở, nghẹn ngào không nói được một câu trọn vẹn.
Cổ Thành Trung cảm thấy lòng mình bị cô làm cho mềm nhũn, bàn tay to của anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng nói ấm áp của anh vang lên: “Sao em lại khóc?”
“Từ nhỏ đến lớn thì đây là làm em khó quên nhất, Cổ Thành Trung…Cảm ơn anh.”
“Cái này có gì mà phải cảm động? Lần em thấy cảm động nhất phải là sinh nhật lần thứ hai mươi của em. Cuối cùng anh cũng có thể cưới em.”
Giọng anh trầm thấp và chắc chắn, những lời nói của anh nghe có vẻ nghiêm nghị. “Em không được phép lớn nhanh, anh muốn thời gian đối với em chậm hơn một chút, anh nguyện ý đợi em lâu hơn một chút, anh muốn em từ từ tận hưởng tuổi 20 “Anh không thể biểu hiện một chút nóng vội sao?”
“Không thể quá nóng vội. Anh muốn nói cho cả thế giới, để cả thế giới biết rằng em là người phụ nữ của anh và đã bị anh đánh dấu chủ quyền. Nhưng anh biết nếu anh càng mạnh mẽ chiếm giữ em thì nhất định em sẽ không nguyện ý lấy anh, em sẽ cảm thấy em còn nhỏ, em muốn lớn hơn. “Làm sao anh có thể không vội… Dù sao anh cũng đã già mà vợ còn chưa chưa cưới vào cửa. Nhưng anh hy vọng em sẽ sống tốt, anh không muốn đặt quá nhiều áp lực lên em. “Cô bé, anh đã nói với em là anh yêu em chưa?”
“Không…em không biết?”
Cô ấy thực sự đã quên.
Cô và Cổ Thành Trung dường như chưa từng nói chuyện yêu đương thẳng thắn như vậy.
Có lẽ đã nói qua nhưng cô không thể nhớ, cô cảm thấy hơi bối rối.
Nhưng lời nói mang theo tình ý thì lại không ít. “Vậy bây giờ em hãy nghe thật rõ: Anh yêu em, Hứa Trúc Linh.
Dù không nói ra cũng không quan trọng, cô nhất định có thể cảm nhận được, nhưng dù vậy thì vào thời khắc khó quên này anh vẫn trịnh trọng nói với cô.
Anh yêu em rất nhiều…
Hứa Trúc Linh.
Nói xong, đôi môi mỏng của anh phủ lên môi cô một nụ hôn.
Hứa Trúc Linh đáp lại một cách lúng túng nhưng sau đó lại trở nên nồng cháy, cô muốn dùng hành động để đáp lại những gì anh vừa nói.
Ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Đêm nay họ không trở về vì trời đã khuya, hai người ở lại khách sạn chờ ngày hôm sau mới trở về.
Cô ấy cũng đã bắt đầu đi học và cần phải báo cáo với nhà trường.
Năm cuối cấp chủ yếu là đi thực tập và làm khóa luận tốt nghiệp vào nửa cuối học kỳ. Sau khi báo cáo xong cô đến chỗ tuyển dụng.
Bạch Minh Châu bảo cô đăng kí thực tập ở J&C vì như vậy thì sẽ dễ được nhận.
Nhưng cô cũng không muốn thế. Dù sao cô cũng có quan hệ mật thiết với Cổ Thành Trung, nếu anh giúp cô đi cửa sau thì chẳng phải cô sẽ không học được gì sao?
Cô ấy cố tình giấu Cổ Thành Trung nộp một tả hồ sơ trực tuyến. Rất nhanh có một số công ty trả lời và thông báo trực tiếp thời gian với địa điểm phỏng vấn.
Cô ấy không nộp hồ sơ vào bất kỳ công ty lớn nào bởi vì trong lòng cô tự cảm thấy không tự tin.
Cô ấy dự định đến một công ty nhỏ để thích nghi trước, xem xét nhiệm vụ công việc rồi mới quyết định hướng phát triển trong tương lai.
Hơn nữa cô cũng muốn thay đổi nghề nghiệp, nếu cô không tìm kiếm một đơn vị chuyên nghiệp để thực tập thì có lẽ bây giờ cô đang làm trong tiệm bánh.
Ngày hôm sau, cô nói dối Cổ Thành Trung rằng cô đi học nhưng thực chất là bí mật đến công ty nơi cô đăng ký phỏng vấn.
Cổ Thành Trung đã chú ý đến mấy công ty mà cô nộp hồ sơ trực tuyến và nhờ Khương Anh Tùng chuẩn bị tài liệu cho mình xem những công ty nhỏ này có đáng tin cậy không. Chín giờ sáng, Khương Anh Tùng đem tất cả báo cáo đến cho anh xem.
Hứa Trúc Linh đã đến nơi phỏng vấn, nhân viên ở quầy lễ tân tiếp đón cô, khi nhìn thấy cách ăn mặc của cô còn rất trẻ trung liền biết cô là sinh viên chưa ra trường.
Trên lưng đeo ba lỗ, buộc tóc đuôi ngựa và đi một đôi giày trắng, trông cô thật dễ thương và ngoan ngoãn.
Cô nhận lấy trà từ nhân viên lễ tân và nở một nụ cười chân thành. “Em chờ một lát, chị sẽ báo lại cho bên nhân sự. “Vâng ạ, làm phiền chị rồi.” Cô kiên nhẫn chờ đợi.
Nhân viên lễ tân đi vào được một lúc rồi bước ra bảo cô đi vào.
Nhưng khi cô ấy bước ra thì ánh mắt trở nên rất kỳ quái, thậm chí còn dặn dò cô phải cẩn thận.
Cô cảm thấy có chút không thể giải thích được, chẳng lẽ là phải cẩn thận ăn nói và không nên làm mất lòng người phỏng vấn? Trong phòng họp có hai người, một người là người phụ trách nhân sự, người còn lại là một ông trung niên 40 tuổi, mắt híp, mặc áo sơ mi kẻ sọc đỏ, cả người giống như đều có mỡ.
Kể từ khi cô bước vào thì ánh mắt của người đó đã khóa chặt cơ thể cô không hề rời đi.
Khóe miệng ông ta mang theo một nụ cười đùa giỡn khiến cô cảm thấy kinh hãi.
Người này là ai? Sao cô lại cảm thấy người này có chút kì lạ. vấn. “Anh đi ra ngoài đi, tôi sẽ đích thân phỏng “Vâng thưa ông
Người phỏng vấn có chút bất lực nhìn Hứa Trúc Linh thật sâu.
Sếp của anh ta cái gì cũng tốt nhưng có một số thứ không thể nói nên lời.
Ông ta rất thích sinh viên mới ra trường và có rất nhiều tình nhân.
Phụ nữ thời nay có một chút nhan sắc là muốn đi đường tắt, có mộng tưởng không làm mà có ăn.
Anh ta thấy diện mạo của cô gái này rất ổn và nhìn cũng đơn thuần, không biết có chịu nổi sự cám dỗ của viên đạn bọc đường không nữa. “Ngồi xuống đi.”
Ông chủ cười nói rồi bảo cô ngồi xuống.
Dù sao cô cũng đã tới đây, lần đầu nhận lời mời phỏng vấn nên cô cũng muốn biết quy trình.
Cô ngồi xuống nhưng cảm thấy không thoải mái.
Đây có phải là ông chủ của công ty này không? “Xin chào, chủ là…”
“Tôi là sếp của công ty này, cô có thể gọi tôi là Tổng giám đốc An.”
“Xin chào Tổng giám đốc An.”
“Tôi đã đọc thông tin của cô, rất tốt và xuất sắc. Công ty chúng tôi cần những nhân tài như cô. Bất cứ khi nào cô có thời gian thì có thể tới báo danh nhận việc”. “Chú không hỏi cháu một chút kiến thức chuyên môn gì sao?”
Cô cảm thấy hơi khó hiểu và không biết rằng mình đã bị một kẻ háo sắc theo dõi. “Không cần, nhìn qua tôi đã biết cô là một đứa bé thông minh. Đại học Đà Nẵng là một ngôi trường danh giá nên chắc chắn sinh viên sẽ không tồi. Mà này, cô có yêu cầu gì về tiền lương không?”
Tiền lương?
Trong lĩnh vực tài chính ở Đà Nẵng thì mức lương phổ biến của sinh viên thực tập là khoảng chín triệu. Nếu có chứng chỉ kế toán thì có thể nhận được tới mười lăm triệu. Sau này nếu được nhận vào làm chính thức thì sau một hoặc hai năm có thể nhận được khoảng hai lăm triệu đến ba mươi triệu.
Giờ chưa ra trường nên cô không dám nghĩ nhiều đến lương. “Cháu nghe theo sự sắp xếp của công ty. Cô lịch sự nói. “Lương hàng tháng là sáu trăm triệu thì sao?”
“Sáu…sáu trăm triệu?”