Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 208


Diên ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt Hứa Trúc Linh, ánh mắt đó yếu ớt và vô tội rồi cũng cực kì đáng thương, giống như một con thú mới sinh trong khu rừng già rộng lớn đang nhìn mình với đôi mắt chờ mong đáng thương.


Ánh mắt cô bé có một loại năng lực đặc biệt nào đó khiến con người ta không thể chống lại lời van xin của cô ấy.


Đau đầu thật đấy!


“Thật lòng xin lỗi, tôi… Quen ngủ một mình rời.” Cô bé đi tới nắm lấy tay Hứa Trúc Linh và viết.


Hứa Trúc Linh cũng cảm thấy chuyện này có hơi ngượng, mỗi người đều có những thói quen và sở thích của riêng mình.


“Xin lỗi nhé, tôi ngủ một mình cũng được thôi. Cũng không còn sớm nữa rồi, em cũng đi ngủ sớm đi, thế thì mới lớn nhanh lên được.”


Cô xoay người và chuẩn bị bước đi.


Không ngờ là cô vừa mới xoay người thì Diên đột nhiên nắm lấy tay cô.


“Bạn sợ hãi thật đấy ư?”


“Không có đâu, chị chỉ đùa thôi!”


Hứa Trúc Linh cố tình nói thế vì không muốn làm cho Diên phải khó xử.


Thế nhưng tất nhiên là Diên có thể nhận ra điều đó rồi.


Cô bé thoáng do dự, cúi đầu suy nghĩ và cuối cùng là cắn răng.


“Ở lại đi, tôi quen ngủ một mình vì đó giờ chưa có một người nào ngủ cùng tôi cả, có lẽ tôi có thể thử xem sao.”


“Nhưng mà…” Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì Diên đã kéo tay cô đi tới chỗ chiếc giường lớn.


Có một cô giúp việc đi tới bế Diên lên giường.


Sau đó Hứa Trúc Linh cũng vội vàng leo lên, ôm lấy Diên theo bản năng.


Cô nghĩ chắc là Diên sẽ mềm mại và ngọt ngào lắm, thế nhưng trên thực tế tất cả đều là xương cốt cứng ngắc.


Nhưng mà có cái để ôm là tốt lắm rồi!


Tay cô đặt trước ngực Diên khiến cô bé sợ đến nỗi không dám thở mạnh một cái nào, vội vàng nhắm mắt lại.


Hứa Trúc Linh vẫn còn ríu rít nói cái gì đó nhưng Diên không còn lên tiếng đáp lời.


“Mới đó đã ngủ mất rồi ấy hả? Vừa mới tắt đèn đây thôi mà, chắc là chất lượng giấc ngủ tốt lắm đấy nhỉ? Được rồi, chị cũng ngủ luôn đây, ngủ ngon nhé!”


Nói xong cô còn vỗ vai trái của Diên hai cái.


Trong đêm đen, mọi thứ yên tĩnh được một lúc lâu thì Diên nghe thấy hơi thở đều đều của Hứa Trúc Linh, bấy giờ cô bé mới dám mở to mắt ra.


Cô bé cảm thấy hơi kì lạ, đó là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có.


Đây là lần đầu tiên cô bé ngủ cùng giường với một người khác, hơn nữa đó còn là một cô gái!


Hứa Trúc Linh đang ngủ ngay bên cạnh, ôm lấy cô bé, hơn nữa sau khi ngủ say thì cô không hề nằm yên, cả người cứ cuộn sang bên này, muốn nằm trong lòng cô bé. Trái tim yên tĩnh trong rất nhiều năm dường như được sống lại, nó dập ngày càng nhanh.


Cô bé bị làm sao vậy?


Diên không ngủ cả một đêm dài, sáng hôm sau, đồng hồ mới qua sáu giờ sáng đã tỉnh dậy.


Người giúp việc lặng yên không một tiếng động bước vào, sau đó rửa mặt cho Diên.


Hứa Trúc Linh thì vẫn chưa tỉnh giấc, dường như cô đang mơ thấy món ngon nào đó, đôi môi cong lên cười thật ngọt ngào.


Diên hơi mệt mỏi, suy cho cùng thì cô bé cũng không ngủ cả đêm nên tinh thần không được tốt lắm.


Cô bé rửa mặt xong thì đẩy cửa ra ngoài, Strzyga đã đứng ngoài cửa chờ sẵn từ bao giờ và nhìn cô bé với ánh mắt lo lắng.


Ông ấy bảo người giúp việc đi chỗ khác rồi vội vàng nói: “Tối qua.. Không có chuyện gì xảy ra chứ?”


“Không có gì cả.”


Diên lên tiếng nói chuyện, đó là giọng nam trầm thấp khá dễ nghe.


Đó chính là bí mật lớn nhất của cậu, trông cậu như một bé gái nhưng trên thực tế cậu lại là con trai hàng thật giá thật.


Để bảo vệ cậu, mẹ đã bảo cậu giả thành con gái để giảm bớt sự uy hiếp cho những người trong dòng họ.


Dù đã làm thế nhưng cậu vẫn không thể tránh được những tai vạ ấy, thật ra năm nay cậu đã hai mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn trông như một chàng trai mười lăm, mười sáu tuổi.


Khi còn bé cậu bị người khác hại nên sức khỏe không được hoàn thiện, tình trạng này đã kéo dài rất lâu rồi, tìm hằng hà sa số bác sĩ cả tây y lẫn đông y đều bó tay không cách nào chữa trị.


Xương cốt cậu đã hoàn hiện. Hai chân này… Cũng hoàn toàn vô dụng.


Không phải là cậu không thể nói chuyện mà là để sống trong gia đình này nên có những điều bất đắc dĩ buộc phải làm thế.


“Cũng may là không có gì xảy ra, nếu không thì… Cô gái này không thể tiếp tục sống nữa!” Strzyga thở phào nhẹ nhõm.


Diên nghe thế thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo nhìn ông ấy.


“Tôi không cho phép chú đụng đến bạn ấy.”


“Người nào lại khiến con phải tỏ thái độ như thế?” Đúng lúc này, sau lưng cậu có một giọng nói hờ hững và đầy kiêu ngạo vang lên.


Strzyga nhìn thấy nên lập tức cúi người xuống mức thấp nhất.


“Bà chủ.”


“Mę..”


Giọng Diên thoáng run lên nhè nhẹ, vất vả nói ra từ đó.


Cậu vừa thương vừa hận mẹ mình.


Strzyga đẩy cậu vào phòng đọc sách, bà chủ với vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy và kiêu sa tựa vào chiếc ghế xoay, châm một điếu thuốc lá dành cho nữ.


Diên nhíu mày lại thật chặt, Strzyga mở cửa sổ ra.


“Lần này mẹ trở về sớm hơn bình thường.”


“Con đã dẫn người ta về đến tận nhà ngủ qua đêm thì tất nhiên mẹ phải về đây xem thử thế nào rồi.” Bà ta lạnh nhạt nói.


“Mẹ, bạn ấy chỉ là một người bạn của con, vô tình quen biết nhau thôi, mong mẹ có thể bỏ qua cho bạn ấy. Bạn ấy chỉ là một người bình thường, chẳng liên quan gì đến chuyện này cả!” Diễn vội vàng nói.


“Con đang… Cầu xin cho nó ư?” Bà ta nhíu mày lại thật chặt, hơi hoảng hốt về điều đó.


Cậu chưa bao giờ quan tâm nhiều đến sống chết của người khác, cả mạng mình cậu cũng chẳng màng tới nữa là. Vậy mà hôm nay cậu lại quan tâm tới một người mới quen biết mấy ngày ư?


Bà ta nghĩ tới những việc mình điều tra ra được, sau khi Diên bỏ trốn khỏi nhà thì vô tình gặp được một cô gái người Châu Á, hai người có vẻ khá thân thiết với nhau.


Bà không để ý đến điều đó là mấy nhưng sáng nay bà ta lại nghe được tin cô bé đó ở lại nơi này cả một ngày một đêm!


Một người ngoài bước vào vùng đất riêng tư của bà ta, một ngày một đêm!


Làm sao bà ta có thể yên tâm cho được cơ chứ? “Mẹ, lần này con đã làm không đúng, sau này con… Không bao giờ dám nghĩ đến một người bạn nào nữa.” Diễn cụp mắt xuống, căng thẳng van nài.


“Con không làm gì sai cả, con là một đứa con trai nên thích một người cũng là chuyện hết sức bình thường, mẹ rất vui về điều đó. Con có thể tiếp tục làm bạn với cô ấy, khoảng nửa năm nữa, chỉ cần nửa năm thôi mẹ có thể quang minh chính đại công khai thân phận thật sự của con là một chàng trai. Đến lúc đó thì tất cả công ty xí nghiệp cũng như tài sản của gia tộc đều thành vật trong tay con.”


“Con muốn gặp ai cũng được, mẹ sẽ không ngăn cản con. Bao năm nay con đã rất cố gắng, mẹ nghĩ lại và thấy mình cũng đã quá nghiêm khắc với con rồi, nhưng bây giờ những ngày tháng cực khổ của mẹ con chúng ta đã đến lúc kết thúc. Cô gái này, con muốn giữ lại thì mẹ có thể nghĩ cách để giữ cô bé ở lại đây phục vụ con…” Bà ta còn chưa nói hết lời thì Diên đã vội vàng lên tiếng.


“Không cần đâu! Hoàn toàn không cần một tí nào đâu mẹ, bạn ấy không thích hợp với nơi này. Con cũng không thích bạn ấy, đó chỉ là… Tình bạn bè mà thôi. Bạn ấy là người lạ duy nhất con quen biết được nên mới như thế, không phải như lời mẹ nói đâu mà.”


Diễn cực kì lo lắng, cậu hiểu rất rõ về mẹ mình, từ sau khi cậu biến thành thế này thì bà lại trở tiêu cực và đáng sợ.


Với tính tình của bà thì chắc chắn bà sẽ biến Hứa Trúc Linh thành cá chậu chim lồng, nuôi nhốt ở nơi này suốt đời.


Cậu sống hai mươi năm ở đây còn không thể chịu nổi cái nơi quái quỷ này, Hứa Trúc Linh là người hiên lành trong sáng, yếu ớt như thế thì làm sao chịu nổi?


Cậu cũng sẽ không có bất kì một suy nghĩ vượt quá giới hạn nào với cô cả, với điêu kiện bây giờ của bản thân cậu… Không cho phép điều đói Cậu chỉ là một người tàn tật, cơ thể thì mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc mười lăm, mười sáu tuổi, cậu cũng chưa nói cho Hứa Trúc Linh nghe rằng thật ra mình là con trai.


Bà ta nghe thế thì lại nhíu mày thật chặt: “Dù chỉ là bạn thì cũng có sao. Mẹ sắp xếp cho con biết bao nhiêu người nhưng con chẳng chấp nhận một ai cả, khó lắm mới tìm được một người hợp ý con như thế, mẹ trao cô bé cho con thì sau này con muốn làm bạn hay làm vợ chồng với con bé là chuyện của con thôi.”


“Mẹ à, mẹ không cần phải tốn công tốn sức vì con nữa đâu, cả đời này… Con không thể cưới vợ sinh con được!”


Vừa mới nói xong thì bà chủ đã đập thật mạnh lên bàn phát ra tiếng vang thật lớn dội vào lòng tất cả mọi người.


“Ngoài đôi chân đó cũng với việc không thể lớn nổi thì con chẳng khác gì một người con trai bình thường cả, con có thể cưới vợ sinh con, thân phận con cao quý là thế, chỉ có con ghét bỏ người khác chứ chẳng kẻ nào có quyền khinh rẻ con”


“Nhưng mà con… Khinh thường chính bản thân mình.” Diên chua xót nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK