Từ khi kế hoạch này gặp trở ngại thì tôi vẫn không thể nào quên được. Hôm nay vị ‘Vương gia mới cưới Vương phi làm vợ, nhân lúc trong Hoàng Cung đông người lội ất thích hợp để tôi ra tay”
“Chỉ vì… Chỉ vì câu nói của chị mà anh không tiếc từ bỏ tính mạng của mình?” Giọng nói Hứa Trúc Linh đầy vẻ ngạc nhiên và khiếp Sợ.
Phó Minh Tước nghe vậy, khóe miệng anh †a nở một nụ cười nhạt: “Kết quả tệ nhất cũng chỉ là chết, nếu vậy thì có thể được ở cùng cô ấy rồi”
“Vậy Dao Dao thì sao? Con bé đã không có mẹ, chẳng lẽ anh còn muốn nó không có bố nữa sao?” Hứa Trúc Linh vội vã nói.
‘Vừa nghe nhắc đến Dao Dao, anh ta cố lấy lại tinh thần, mím môi không nói.
Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng ẩn chứa sự giằng co.
Hứa Trúc Linh không biết nên nói thế nào, chị gái của mình có thể tìm được một người đàn ông như vậy cũng coi như vô cùng may mắn.
Yêu một người thì không cân xoắn xuýt nhiều như vậy, vậy… Cũng chỉ có thể làm những gì mà mình không hối hận.
Đúng lúc này Phó Minh Tước lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Bác sĩ! Khâu xong chưa?”
“Khâu xong… Xong rồi..” Đến tận bây giờ bác sĩ cũng không dám thở mạnh, run rẩy đặt kim xuống.
Ông ta nghe lâu như vậy cuối cùng cũng hiểu, tên nhóc này đi trộm áo cưới của Nữ Hoàng, còn cô bé này chính là đồng bọn.
Ông ta cảm thấy mình đã nghe được điều không nên nghe.
“Ông biết tôi là kẻ trộm, vì sao còn may vết thương cho tôi?”
“Làm bác Thật ra tôi chết, quên mất tôi đang làm Khâu vết thương cũng là làm theo bản năng mà thôi.
“Anh định làm gì?” Hứa Trúc Linh quên mất nơi này còn người thứ ba, lập tức trở nên đề phòng, sợ Phó Minh Tước mất hết tính người lại vung dao giết người.
“Anh đừng hại ông ta, mới vừa rồi ông ta đã hết lòng hết dạ cứu anh đó”
“Tôi không giết ông †a, nhưng ông ta phải đi ngủ cho tôi. Có thuốc an thần không? Nếu không thì tôi chỉ có thể đánh ngất ông ta”
“Có có có”
Bác sĩ gật đầu như bổ củi, ông ta còn sợ một liều thuốc không đủ nên tiêm thêm một liều nữa.
Chẳng bao lâu ông ta đã không thể chịu được nữa, ngã rầm xuống.
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng động.
“Đúng là có binh lính đến đây, còn dẫn theo một cô gái. Sĩ quan! Tôi lập tức dẫn mấy người lên lầu”
Hứa Trúc Linh nằm sát ở cửa cầu thang, không ngờ lại nhìn thấy quân cấm vệ của Hoàng Cung đang đến.
Cô sợ đến mức nhanh chân chạy về phòng và nói: “Làm sao bây giờ, có người tới”
“Đi thôi!”
Phó Minh Tước nhíu mày, ném chăn xuống đất, sau đó kéo tay Hứa Trúc Linh Cô hơi nghĩ ngợi rồi nhanh tay xách theo hòm thuốc.
Nếu chẳng may miệng vết thương của anh ta đứt chỉ thì phải làm sao?
“Nhảy xuống!”
Cô đạp lên ban công, phía sau vang lên hiệu lệnh hùng hậu dứt khoát của anh ta.
Hữa Trúc Linh không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể căng thằng nhảy xuống. Cô nhảy từ lâu hai, hơn nữa dưới mặt đất còn có nệm chăn vi thế rơi xuống cũng không phải rất đau. Có điều tư thế tiếp đất của cô là hình chữ x, trông có vẻ vô cùng chật vật. Cô ôm hộp thuốc lôm cồm bò dậy, sau đó nhìn thấy Phó Minh Tước nhảy xuống, anh ta chống tay xuống mặt đất lăn một vòng cực kỳ đẹp trai, sau đó anh ta đứng lên, vô cùng lưu loát liền mạch “Cô nhảy xuống đúng là quá xấu” Hữa Trúc Linh nghe vậy thì chàm chằm vào anh ta. Đây đã là lúc nào rồi mà còn tâm trạng thảo luận điều này chứ?
“Anh mới xấu…
“Đi mau!”
Phó Minh Tước không để cô nói xong đã kéo cô nhảy qua bức tường, Hứa Trúc Linh lập tức cảm nhận được ý nghĩa của câu cấp Vương giả dẫn cấp Đồng thau.
Cho dù Phó Minh Tước đang bị thương nhưng chân tay nhanh nhẹn, khả năng quan sát rất nhạy bén.
Mà cô thì giống như không biết mình đang làm gì.
Tôi là ai, đây là đâu, đang xảy ra chuyện gì…
Cô bị nhét vào trong ghế phụ lái, còn Phó Minh Tước nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái.
“Để tôi lái xe cho”
Cô nhớ trên người anh ta còn đang bị thương.
“Cài dây an toàn chắc vào, chờ lát nữa không rảnh quan tâm đến cô đâu”
“Được được!”
Binh lính đã sắp đuổi đến sau lưng, trong tay còn cầm súng.
“Dừng lại, người trong xe nghe rõ đây, các người đã bị bao vây, nhanh đứng lại! Nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!”
Phó Minh Tước tựa như không nghe thấy lời cảnh cáo của bọn họ, đạp mạnh chân ga, đánh tay lái, bắt đầu phá vòng vây.
Hứa Trúc Linh còn chưa hiểu rõ tình huống thì đầu cô đột ngột bị đè xuống.
Một viên đạn bản đến, ghim vào cửa kính phía sau xe. Làm cho cô cảm thấy da đầu rét lạnh Kỹ thuật lái xe của Phó Minh Tước rất tốt, xe chạy với vận tốc nhanh như tia chớp, những người phía sau dùng xe việt dã quân đội cũng không thể đuổi kịp.
Dường như anh ta rất quen thuộc địa hình khu vực này, rẽ trái rẽ phải, rất nhanh đã đi vào đường nhỏ trong rừng Con đường gập ghềnh đầy khúc khuỷu, phía trước mặt còn có vài ngã rẽ.
Phó Minh Tước còn chưa chạy đến chỗ ngã rẽ đã nói: “Ôm đầu, chuẩn bị nhảy xuống xe”
“Nhảy… Nhảy xuống xe?”
“Bây giờ tôi chuẩn bị giảm tốc độ, cô cứ tìm cái khe nào nhảy vào đó đi”
“Vậy còn anh?”
“Tôi lái xe chạy về trước, cô đi vào rừng rậm, chuyện này không có liên quan gì đến cô.
Cầm chắc cái này đi, đây là món quà tặng chị cô”
Khuôn mặt Phó Minh Tước đầy vẻ nghiêm túc, anh quyến luyến nhìn áo cưới của Nữ hoàng, cuối cùng nhẫn tâm quay mặt đi chỗ khác.
Anh ta đã chuẩn bị tốt tâm lý phải chết rồi.
Dự tính xấu nhất là phải chết, đối với anh †a mà nói có lẽ chết chính là sự giải thoát tốt nhất.
“Cùng nhau đi đi, tiếp tục chạy xe về phía trước. Tại sao anh không nghĩ phía trước vẫn còn đường sống chứ?”
“Ừ. Nhưng mà…”
“Điều này có nghĩa là cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng không được từ bỏ, không chỉ vì bản thân anh, mà còn là vì chị. Chiến xe này không chạy được bao lâu nữa đâu, anh sẽ nhanh chóng bị bọn họ bắt được thôi. Trộm báu vật của Hoàng cung, chắc chẳn anh sẽ bị truy nã khắp mọi nơi. Rồi sau đó sẽ bị xử tử hình, anh muốn Dao Dao nhìn thấy tin anh chết trên TV sao?”
Câu nói cuối cùng là lời nói chứa tình cảm xuất phát từ tận đáy lòng.
Phó Minh Tước nhíu mày, không thể không thừa nhận Hứa Trúc Linh nói rất có lý.
Nếu đã như vậy, không bãng tìm một con đường sống.
Anh ta cắn răng, nói: “Tôi đi cùng với cô, cô chuẩn bị tinh thần nhảy xuống xe đi”
Hứa Trúc Linh ra sức gật đầu.
Lúc tốc độ xe chậm lại, Phó Minh Tước dùng bật lửa đốt chỗ ngồi phía sau xe.
“Anh làm gì vậy?”
“Để cho bọn họ nếm chút đau khổ”
Phó Minh Tước lạnh lùng nói.
Chờ đến khi tốc độ xe chậm lại, Hứa Trúc Linh nhanh chân nhảy khỏi xe.
Lúc này, cảm giác vô cùng đau đớn từ dưới chân truyền đến, cô cố gắng kìm nén và nhanh chóng lăn vào trong rừng Khoảnh khắc khi xe chậm lại, Phó Minh Tước dùng con dao quân đội để dưới chỗ ngồi, chắn chân ga lại, nhằm đảm bảo xe sẽ tiếp tục chạy về phía trước.
Tốc độ phản ứng của anh ta đã vượt qua người bình thường, Trong thời khắc nguy cấp như vậy mà anh †a còn có thể vững vàng bình tĩnh säp xếp hết tất cả mọi chuyện.
Anh ta nhanh chóng xuống xe, chớp mắt khi anh ta vừa nhảy xuống, tốc độ xe bỗng nhiên tăng lên, hơi lắc lư rồi phi thẳng vào sâu trong con đường nhỏ hẹp.
Mà anh ta nhanh chóng chạy theo Hứa Trúc Linh, trốn chung với cô dưới một lùm cây.
Mấy chiếc xe việt dã nhanh chóng đuổi theo dấu vết bánh xe, Phó Minh Tước tính toán thời gian, phải mất ít nhất mười phút thì đám người đó mới có thể đuổi kịp chiếc xe, chắc chẳn cú nổ mạnh sẽ gây ra thương vong.
Trong mười phút này, với tốc độ xe khủng khiếp như vậy thì xe đã đi được một quãng đường rất dài, nếu muốn truy tìm vết tích, chờ đến khi tìm được đến đây có lẽ phải mất vài tiếng.
Bọn họ có một tiếng để trốn thoát, vậy là đủ rồi Phó Minh Tước bất chấp vết thương trên người, kéo tay Hứa Trúc Linh chạy như điên.
Chưa có một giây một phút nào mà anh ta có dục vọng sống mãnh liệt đến thế. Anh ta không muốn chết, anh ta nhất định phải sống để gặp được Dao Dao!