Hứa Trúc Linh làm thế nào cũng không ngủ được.
Trong phòng tối đen như mực, yên tĩnh trống trải Cô nhắm mắt lại, cảm thấy như cả cơ thể mình đang chìm vào trong đại dương, không có chỗ để trốn.
Ông trời đúng thật là đã đưa cô vào một con ngõ cụt, trước sau đều không phải kết quả mà cô muốn.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng mở cửa, còn có tiếng bước chân rất khẽ.
€ô biết là Cố Thành Trung đi vào, cơ thể hơi cứng đờ, vội vàng nhằm mắt lại giả vờ ngủ.
Cô không muốn để anh biết mình rất khó xử, nếu không trong lòng anh cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Cố Thành Trung vén chăn lên và ngoan ngoãn nằm xuống một bên mà không làm gì khác.
Lần đầu tiên Gô cảm thấy hai người đang nằm chung một chiếc giường mà lại như hai người xa lạ.
Trước đây, cho dù gặp chuyện gì thì hai người sẽ thản nhiên đối mặt và cùng nhau gánh vác.
Nhưng bây giờ dường như không thể gánh vác nổi, bởi vì hậu quả thật sự quá nặng nề, quá tàn nhắn.
Từng giây từng phút trôi qua, trong căn phòng dần trở nên yên lặng như tờ.
Cô biết Cố Thành Trung vẫn chưa ngủ, lòng anh cũng đang rất nặng nề vì chuyện này.
Đúng lúc này, anh dịch tới gần và dùng sức ôm chặt cô vào lòng.
Anh ôm cô từ phía sau, lưng cô kề sát vào ngực anh, Hứa Trúc Linh có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh.
“Anh yêu em”
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô, êm ái trầm bổng giống như một khúc đàn Cello du dương.
Trái tim cô lập tức mềm nhũn, nước mắt rơi lã chã.
Cô không nhịn được mà rơi nước mắt, làm ướt sũng cả chiếc gối.
Cô không nói tiếng nào mà cùng ngủ với anh Một đêm này, người nào cũng ngủ không yên giấc.
Lúc cô tỉnh lại vào buổi sáng, đầu hơi đau, sắc mặt tái nhợt.
Đêm qua gió rất lớn mà cô còn ngâm nước ở bên ngoài lâu như thế.
Ông cụ lập tức mời bác sĩ, tần suất bác sĩ tới đây đã trở nên bình thường như cơm bữa.
“Cô chủ trúng gió nên cảm lạnh, phụ nữ có thai mà uống thuốc thì không tốt cho thai nhị, tính chất của thuốc xung đột lẫn nhau mà.
Đế tôi xem trước một chút rồi sẽ bào chế loại thuốc có tính nhẹ, dần dần rồi sẽ khỏi bệnh, chỉ là cô sẽ phải chịu mệt mỏi”
Hứa Trúc Linh nghe thấy bác sĩ nói thế thì không nhịn được mà muốn ấn nút like cho ông ta và thốt lên “quá đỉnh”
Diễn xuất đỉnh quá, nói như thật vậy! Đúng là kín kế không có một lỗ hổng, không sai chút nào.
Hiệu suất diễn xuất thực sự quá đỉnh. Lúc bác sĩ sắp đi, cô lén lút gọi ông ta lại và ké‹ ông ta tới một góc khuất trên hành lang, yếu ớt hỏi: “Chuyện là… Tôi hỏi chút, tôi đã hai tháng.
không có kinh nguyệt rồi, có bình thường không? Tôi thấy trên google nói là phụ nữ không có kinh nguyệt trong một hai tháng là bình thường, không phải thường xuyên bị thế là được”
“Kinh nguyệt của cô không tới á? Đấy là chuyện bình thường mà?”
Bác sĩ cảm thấy khó hiểu.
“Ôi chao, ông nói vậy là tôi yên tâm rồi!”
Hứa Trúc Linh sướng phát rồ, vỗ vỗ vai ông ta.
“Đây là hiện tượng tự nhiên thôi, ngoài ra thì cô chủ phải chú ý sức khỏe của cô đấy, dù sao bây giờ cũng không giống lúc trước, rất nhạy cảm”
“Ông cứ yên tâm, cảm vặt thôi mà, không sao đâu. Sức khỏe tôi rất tốt, tôi không hay bị ốm đâu!”
“Với kháng thế của cô chủ thì sẽ không sao đâu, nhưng cái giai đoạn không ổn định này thì cứ cẩn thận là tốt nhất”
“Tôi biết rồi tôi biết rồi, đây là giai đoạn không ổn định mà”
Ôi chao, bác sĩ này giỏi quá, quả nhiên không uổng công Cố Thành Trung bỏ ra biết bao nhiêu tiền của để mời ông ta.
Sau khi tiễn bác sĩ ra về, cô lại bị nhốt trong nhà.
Nhưng Cố Thành Trung cũng không quá để tâm vào công việc mà sẽ dành thời gian đưa cô đi chơi.
Mặc dù chẳng mấy chốc hai người đã lại thân mật với nhau như lúc đầu, nhưng vẫn có cảm giác như thiếu cái gì đó, không thân mật được như trước đây, không có gì giấu nhau nữa.
Giống như… đã bị ngăn cách.
Tuy trong lòng hai người biết rõ nhưng cũng không vạch trần, từng ngày từng ngày dần trôi qua như thường lệ.
Hôm nay trời nằng đẹp, cô và Cố Thành Trung cùng tới công viên đạp thanh.
Chỗ này có một cái hồ nhân tạo, phong cảnh xung quang cũng rất đẹp, có không ít người đang chơi đùa ở xung quanh hồ.
Hít thở bầu không khí trong lành, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
Đúng lúc này, cạnh hai người có một bà mẹ đang đẩy xe nôi, một em bé rất đáng yêu nằm trong đó.
Chắc là vừa ra đời được mấy tháng, đứa bé ngậm cái núm vú cao su, đôi mắt to tròn giống như quả nho đen Cô bé khoa tay múa chân, hình như rất vui vẻ, nhìn chăm chảm vào Hứa Trúc Linh.
“Hình như con bé rất thích cô đấy” Bà mẹ vừa cười vừa nói.
“Đáng yêu quá, con trai hay con gái vậy chị?”
“Con gái”
“Thật là xinh đẹp”
Hứa Trúc Linh không nhịn được mà giơ.
tay ra, bàn tay mũm mĩm của cô nhóc năm chặt lấy tay cô.
Tay của cô bé thật sự quá nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy một ngón tay của Hứa Trúc Linh.
Cô bé năm chặt lấy, không chịu buông tay.
Bà mẹ không nhịn được mà bật cười: “Đây là lần đầu tiên con bé thân thiết với người lạ như thế đấy”
“Chắc là có duyên đấy”
Bà mẹ đang phơi nắng ở bên cạnh, lúi húi thu dọn đồ đạc, không ngờ bánh xe đẩy bị trượt, không phanh lại Cô ấy buông tay một cái, chiếc xe lập tức lăn về phía hồ.
Đây là một con dốc, chiếc xe đẩy lăn xuống với tốc độ cực kỳ nhanh.
Hứa Trúc Linh bị bất ngờ, không kịp phòng bị, lúc cô phản ứng lại thì chiếc xe đã lăn ra xa một mét.
“Con của tôi” Bà mẹ hoảng sợ hô lên.
Hứa Trúc Linh cách chiếc xe gần nhất cũng hoảng sợ, vội vàng chạy tới chặn chiếc xe lại Cuối cùng cô ngồi bệt xuống đất, khó khăn bắt lấy chiếc xe.
Chiếc xe nôi dừng lại, thật là đáng sợ.
Hứa Trúc Linh sợ hãi tới mức mồ hôi đổ đầy trán, một hồi lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cố Thành Trung chạy tới, ôm cô vào trong ngực và cẩn thận kiểm tra.
“Có sao không?”
“Đau tay…”
Mu bàn tay cô sượt vào linh kiện khác trên bánh xe, bị rách một mảng da lớn, có thể thấy cả máu bên trong.
Hơn nữa… Bụng dưới cũng đau lâm râm.
Cô xoa xoa bụng, cảm thấy vẫn chịu đựng.
được, nhưng vẫn rất không thoải mái Người mẹ kia lập tức nói cảm ơn cô, Hứa Trúc Linh chưa kịp nói gì đã bị Cố Thành Trung bế lên và đưa tới bệnh viện.
Rõ ràng chỉ là rách da nhưng Cố Thành Trung lại muốn cô làm kiểm tra tổng thể, lấy máu xét nghiệm, vân vân…
Cô cảm thấy anh đang chuyện bé xé ra to.
“Đến một phòng khám nào đó là được rồi, cần gì phải tới bệnh viện lớn, quá phiền phức”
“Chỉ cần là chuyện liên quan tới em thì anh không ngại phiền phức và là chuyện quan trọng nhất trong lòng anh”
“Được rồi được rồi”
Cứ coi như là kiểm tra sức khỏe đi.
Phải chờ một lúc mới có kết quả, bác sĩ bèn bôi thuốc trước cho cô.
Vết thương rách da, lúc dùng nước khử trùng tất nhiên sẽ đau, mà cô lại không chịu được đau.
Cô không nhịn được mà hít sâu vào một cái, đau đớn mức khuôn mặt nhăn nhó lại.
“Nhẹ một chút…
“Cô không nghe thấy cô ấy bảo đau à? Sao vẫn không làm nhẹ lại?”
Cố Thành Trung cuống lên, làm cho bác sĩ sợ hãi run lẩy bẩy.
Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ, cô đưa cho anh ấy làm đi, tôi sẽ kêu thật lớn. Anh ấy mà tức giận thì sẽ đánh luôn cả bản thân”
“Được, để anh làm, nếu em mà kêu đau thì anh sẽ tự đấm mình”
Cố Thành Trung nhận lấy đồ đạc từ bác sĩ rồi ngồi xổm xuống cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho cô.
Không ngờ anh bôi thuốc còn nhẹ nhàng hơn cả bác sĩ.
vẫn thấy đau nhưng lại không g, cũng không biết là sợ Cố Thành Trung sẽ thực sự tự đánh mình nên không nỡ hay là đang mê muội vẻ mặt nghiêm túc của anh.
Dáng vẻ anh quan tâm cô thật là đẹp trail “Không cần cố chịu đựng, anh tự đánh mình một cái, đau cùng với em, trong lòng anh cũng sẽ dễ chịu hơn”
“Không đau không đau, anh bôi thuốc không đau chút nào cả, nhìn anh thôi là em đã thấy ngọt ngào rồi, sao còn đau được chứ?”
Hứa Trúc Linh không nhịn được mà u mê nói.
Đúng lúc này, bác sĩ gõ cửa và nói: “Cô Linh, đã có kết quả kiểm tra sức khỏe của cô rồi, sao cô lại bất cẩn thế chứ.