Hiểu ngầm…
Sự thấu hiểu ngầm giữa những người yêu nhau không cần lời nói, chỉ cần một hành động và một ánh mắt để hiểu đối phương đang nghĩ gì và phải làm gì tiếp theo.
Bước đầu tiên là rê bóng, buộc vào mỗi chân một quả bóng, đặt một quả bóng bay vào giữa rồi đưa đến chỗ con cái.
Người khác có thể đứng chung chiến tuyến nhưng với họ thì khó quá.
Sự hiểu ngầm giữa cô ấy và Thiện Ngôn thực sự khó có thể diễn tả bằng một từ.
“Đi theo tôi, cái gì đều nghe tôi nói, đừng nghĩ tôi là nhân cách thứ hai gì cả, em cứ xem tôi là Ôn Mạc Ngôn đi”
“Tôi… tôi không làm được”
“Em nhất định sẽ làm được!”
Anh ta đột nhiên siết chặt tay cô ấy: “Nhìn anh đi, từ giờ phút này anh là Ôn Mạc Ngôn. Bạch Minh Châu, anh yêu em, rất yêu em. Đi theo anh, cho dù trời sập, cho dù long trời lở đất thì cũng có anh, trong gió có anh, dưới mưa cũng có anh”
“Anh chưa từng biến mất, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, âm thầm bảo vệ em”
“Ôn Mạc Ngôn…”
Lời nói của anh ta như có ma lực, khiến cô ấy nhất thời run lên.
“Bố mẹ, nhanh lên, mọi người đều đã lấy được hai quả bóng rồi!”
Cố Gố lo lắng hét lên.
“Minh Châu, chúng ta sẽ cố gắng hết sức!”
Anh ta siết chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Minh Châu.
“Chân trái”“
Ngay khi anh ta vừa mở miệng thì Bạch Minh Châu đã vô thức theo nhịp điệu của anh ta.
Họ thường chú ý đến việc tập thể dục, mỗi bước đi rất ổn định và nhanh chóng, mà khoảng cách cũng rất lớn.
Những người khác ném đi ném lại hai hoặc ba lần thì họ đã kiệt sức, chưa nói đến việc rê mười quả bóng cùng một lúc.
Mà bọn họ lại có phương pháp và tốc độ nhanh chóng, nên khi hết giờ, người khác rê được năm quả bóng thì hai người họ cũng đã làm xong.
Sau khi kết thúc, mặt không đỏ cũng không thở dốc.
Khi trọng tài công bố vị trí đầu tiên, Cố Cố nhảy lên vì sung sướng, mà Thiện Ngôn cũng ôm chầm lấy cô bé.
“Bố thật tuyệt, mẹ cũng thật tuyệt!”
Cô bé vui vẻ bật thốt lên!
“Cố Cố cũng rất tuyệt, con đã cổ vũ cho bố mẹ trong suốt trò chơi!”
Thiện Ngôn cưng chiều vuốt ve mũi Cố Cố ,, lông mày và đôi mắt của anh ta đầy vẻ dịu dàng.
Khoảnh khắc đó thì Bạch Minh Châu dường như cảm thấy nhân cách của anh ta đã hoàn thiện, không còn cố chấp không tròn vẹn trước kia nữa, chỉ quan tâm đến suy nghĩ của bản thân mà hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh.
Mà anh ta giờ đây đã hoàn toàn hòa nhập với môi trường xã hội và chấp nhận thân phận của Ôn Mạc Ngôn.
Anh ta đang sống tốt, mà mọi người xung quanh anh ta cũng dường như đã chấp nhận sự tồn tại của người này.
Anh ta không phải Ôn Mạc Ngôn.
Nhưng mà ông Ôn đã nhận con trai rồi, Ôn Thanh Hoàn cũng đã nhận em trai và Cố Cố cũng nhận cậu.
Chỉ có bản thân vẫn đang cố chấp không chịu thừa nhận.
“Em làm sao lại ngẩn người nữa rồi?”
Thiện Ngôn phát hiện cô ấy đang trong trạng thái xuất thần nên không thể không gõ nhẹ vào đầu cô ấy.
“Hả?” Bạch Minh Châu nhanh chóng phản ứng lại rồi nói: “Không có gì đâu, tôi đang nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành việc miệng đối miệng cắn một quả táo”
“Không sao, vẫn còn có tôi”