“Hay là… để anh đi? Anh chỉ có một mình…
Cố Thiện Linh còn chưa nói xong, ai ngờ hai người kia lại đồng loạt lên tiếng.
“Không cho!” Cố Thiện Linh thấy hai người vô cùng ăn ý, bất đắc dĩ gãi đầu: “Được rồi, hai người quyết định đi” Thật ra chuyến đi này không chỉ thăm nom mẹ, mà còn để thăm dò sức mạnh của Phó Minh Nam.
Ông ta chiếm cứ ở đây quanh năm, chắc chắn có biệt thự riêng, nếu bọn họ hành động bừa bãi, đừng nói đến chuyện cứu người, có thể hai anh em bọn họ đều gặp nguy hiểm. Bây giờ chỉ cần một người đi thăm dò tình hình là tốt nhất.
Cố Thành Trung không thể để anh ấy đi, bởi vì anh sợ anh hai của mình có chuyện gì không may, nếu vậy thì anh sẽ áy náy cả đời.
Anh đã không thể bảo vệ tốt cho mẹ mình, nếu phải mất đi anh trai nữa thì anh không thể chịu đựng được.
Còn Hứa Trúc Linh là người hiểu anh nhất và cũng biết anh đang nghĩ gì nên cũng một mực từ chối.
Anh ấy vốn là anh trai, tuy nhiên sau mấy năm trẻ người non dại, không tai không nạn, bây giờ lại chỉ đổi lấy được núi đao biển lửa.
Thời điểm biết mình bất tài và muốn bảo vệ Cố Thành Trung, anh ấy mới phát hiện ra mấy năm nay anh đã sớm được rèn giữa đến mức đánh đâu thắng đó.
Anh đã có thể âm thầm lặng lẽ gánh chịu hết tất cả những tủi thân, đau đớn và bi thương một mình.
Đó là do người làm anh trai này đã không làm tròn chức trách, khiến anh thay đổi rất nhiều trong bốn năm qua.
Hiện giờ, muốn bù đắp lại cũng đã quá muộn rồi.
“Cố Thành Trung, đời này anh đi đâu em đi đó. Em đã đồng ý với bố sẽ chăm sóc cho anh thật tốt rồi. Em không ngăn được anh nên chỉ có thể đi cùng anh. Vợ chồng đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, anh đừng mơ đến việc bỏ rơi em””
“Em… Sao em lại cứng đầu như thế? Cứ như bò vậy?”
“Bởi vì tính tình của ông xã em cũng giống như bò ấy, không ai có thể kéo đi được. Đương nhiên em muốn học hỏi anh rồi”
“Sao em không học cái tốt mà lại cứ đi học cái xấu chứ?”
“Anh cũng biết điểm này của anh là không tốt ư?”
“Em…”
Hai vợ chồng bắt đầu cãi nhau.
Cố Thiện Linh đứng bên cạnh nghe thấy mà dở khóc dở cười. Đây mà là cãi nhau sao, đây rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình với nhau.
Một thẳng độc thân như anh ấy không thích hợp ở lại đây.
Cố Thiện Linh lặng lẽ rời đi, nhân tiện đóng cửa cho bọn họ.
“Hứa Trúc Linh, em đúng là cố ý gây chuyện” Cố Thành Trung không phản bác được, tức giận buông ra bốn chữ này.
“Cố ý gây chuyện?” Hứa Trúc Linh nheo mắt lại, sau đó nhéo lỗ tai của anh: “Cố Thành Trung, anh điêu luyện hơn rồi nhỉ, còn dám lấy lời thoại của Quỳnh Dao ra mà dùng như vậy sao?”
Cố Thành Trung hoàn toàn không đọc mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn này, đương nhiên không biết ông tổ của truyện lãng mạn là ai.
Mối tình của bà ấy thuở ban đầu là tình cảm trai gái đầy sóng gió, chạm đến tận đáy lòng độc giả, sau được chuyển thể thành phim truyền hình cũng đã thu hút được khá nhiều sự chú ý.
Hứa Trúc Linh mặc kệ anh có biết hay không, lời nói của anh có thật lòng hay không, thì cô cũng đã định tội chết cho anh rồi.
“Cố Thành Trung, chúng ta mới kết hôn được một năm rưỡi thôi mà anh đã bắt đầu chê em cố ý gây chuyện rồi đúng không?”
“Hứa Trúc Linh, em thật quá đáng. Cái gì ra cái đó, anh không có chê em”
“Anh nói em quá đáng?”
Cố Thành Trung: “..”
“Sao anh lại không nói gì? Có phải là anh không còn lời nào để nói với em nữa rồi hay không?”
“Anh không có.”
“Không có? Không có thì tại sao anh không nói nhiều thêm?”
“Anh vừa nói với em rồi đó, lời nói của anh trong cái nhà này đã sớm không có giá trị rồi” Người đàn ông nào đó rầu rĩ nói, cái lỗ tai dưới móng vuốt của cô bị nhéo đến mức đỏ bừng và nóng ran lên.
“Anh bắt đầu than phiền rồi à? Có phải anh cảm thấy em là mụ đàn bà đanh đá không?”
“Không có!”
“Anh nói lớn tiếng như thế làm gì? Tai em không bị điếc, anh đang quát em đúng không?”
Đến lúc này Cố Thành Trung mới nhận ra một điều, vào thời điểm phụ nữ cãi nhau, mạch não của họ hoạt động không bình thường chút nào.
Anh cũng đã phạm vào điều cấm ky lớn của đàn ông, đó là không được nói lý lẽ với phụ nữ. Bởi vì loài sinh vật mang tên phụ nữ này không có lý lẽ gì cả, chính họ mới là chân lý tối cao.
Cũng do đầu óc anh hồ đồ, nhất thời bị kích thích bởi chuyện của mẹ.
Anh không hề tranh cãi nữa.
Thấy anh không cãi nhau với mình nữa, Hứa Trúc Linh cảm thấy không còn gì thú vị nữa. Hiếm khi mới có dịp cãi nhau với anh vui thế cơ mà.
Cô tiếp tục bới lông tìm vết.
“Sao anh không nói nữa? Em đã biết đàn ông đều hay thay lòng đổi dạ mà. Anh đã bắt đầu chán em…”
Cái miệng nhỏ nhắn của cô líu ríu không ngừng. Cô còn chưa kịp nói xong thì không ngờ người đàn ông đã bất ngờ ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Cô mất cảnh giác lao vào vòng ôm ấm áp của anh.
Cô giật mình, mọi lời nói như nghẹn lại trong cổ họng, không thốt nên được một chữ nào.
Cô ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn vào gương mặt quá đỗi choáng ngợp kia.
Cố Thành Trung cũng nhìn cô. Bốn mắt giao nhau, bầu không khí dường như có chút mờ ám.