“Thân vương Halley tiếng đến nhà hàng Tây, tìm Hứa Trúc Linh.
Người theo dõi ở nhà hàng thức ăn Tây vừa mới báo cáo”
Mặc dù Laura vô cùng ghét Hứa Trúc Linh, nhưng cô ta không dám báo cáo chậm trễ, nếu không cô ta sẽ sống không bằng chết.
Diên nghe thấy vậy, trái tìm co rút lại, cơ thể nhảy khỏi sô pha.
“Halley, đi tìm cô ấy làm gì? Lế nào muốn làm khó cô ấy sao?”
Mặc dù trong lòng cảm thấy không thể nào, nhưng cậu ta vẫn không thể yên tâm, lập tức lên đường.
Hứa Trúc Linh bên này đã ngồi trong xe Halley rồi, trong lòng có chút lo lắng.
Cô mới chỉ gặp Halley vài lần thôi, nhưng thật sự không quen biết, mà anh ta lại cười toe toét nhìn mình, khiến da đầu cô tê dần.
Anh ta còn ân cần bưng trà đưa nước, gọt táo bóc cam cho cô, cô lại càng sợ hãi hơn.
“Ăn đi, tôi vất vả gọt đấy, làm sao? Không nể mặt sao?”
“Không… không có.”
Cô căng thẳng đưa một miếng vào miệng, nhưng không dám uống nước, sợ bên trong có bỏ thuốc gì đó.
Anh ta là Thân Vương, mời mình đến phủ làm khách, mình sao dám có gan từ chối chứ.
Cố Thành Trung nhất định đã nhận được tin rồi, nhất định sẽ đuổi đến.
Khi cô đang suy nghĩ, điện thoại đặt bên bàn trà sáng lên, là Cố Thành Trung gọi đến.
Cô vô cùng căng thẳng nhìn Halley, mà anh ta vẫn cười tươi.
“Nhận đi, đừng căng thẳng, tôi cũng không phải là bắt cóc. Tôi chỉ muốn mời cô đến phủ tôi ngồi một chút, nhận, cô không nhận tôi phải nhận hộ cô đấy”
Halley thấy cô mãi không động đậy, anh ta giơ tay lấy điện thoại ấn nghe.
“Trúc Linh”
Giọng nói lo lắng của Cố Thành Trung truyền ra từ điện thoại.
“Đừng lo lắng, là tôi, Halley đây”
“Là anh? Trúc Linh đâu? Anh làm gì cô ấy rồi? Tôi cảnh cáo anh, đừng động đến cô ấy, nếu không tôi sẽ lật cả phủ Thân Vương của anh lên: “Tôi tính một chút, anh đuổi đến bên tôi, chắc cũng mất khoảng hai mươi phút, sau đó lại tình thời gian đội hộ vệ của tôi ngăn lại, cộng lại cũng phải bốn mươi phút. Tính đi tính lại, cũng dài đấy, thời gian dài như vậy, dường như làm cái gì cũng được.”
“Anh muốn làm gì?” Cố Thành Trung không khống chế được sự tức giận của mình, gầm lên.
“Tôi còn chưa nói gì cả, sao anh lại suy nghĩ linh tinh thế chứ? Tôi và bà Cố ở phủ đợi anh, đợi anh đến”
Nói xong, anh ta chậm rãi cúp điện thoại.
Hứa Trúc Linh trừng to mắt, tràn đầy hoảng sợ nhìn anh ta.
Cơ thể co chặt dính vào cửa xe, bàn tay nhỏ nắm chặt lại.
“Anh… anh muốn làm gì tôi? Tôi chưa từng đắc tội với anh”
“Không có sao? Trí nhớ của cô không tốt lắm thì phải, tôi thích Diên, tôi không lấy được. Cậu ấy thích cô, cũng không lấy được. Cô không làm cái gì cả, nhưng lại trói chặt được trái tim cậu ấy. Mà tôi, cái gì cũng nếm thử rồi, nhưng lại không nhận được một chút tâm ý nào. Chỉ dựa vào điểm này, tôi đã có thể giết cô vô số lần rồi”
“Nhưng… nhưng đây không phải là chuyện rất lâu rồi sao? Tại sao bây giờ anh mới ra tay với tôi?”
“Bởi vì cậu ấy sắp kết hôn với em gái tôi, tôi không thể giữ được cậu ấy, cản trở cậu ấy nữa”
“Anh… anh muốn giết tôi sao? Cố Thành Trung sẽ không tha cho anh đâu”
“Vậy thì làm sao chứ? Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, cũng phải lôi theo ai đó xuống địa ngục. Cô và tôi, cùng nhau chúc phúc.
Cecilia và Diên đi”
“Anh… tên điên này, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”