“Tớ cần công khai tin tức đã đính hôn với Cố Thành Trung sao?”
“Cậu công khai thì có ích gì chứ? Gương mặt của Cố Thành Trung như thế thì cậu cho rằng người ta sẽ tin hai người yêu nhau thật lòng mà không phải là cậu tham lam tiền tài của nhà họ Cố u?” Bạch Minh Châu tức hổn hển, cô ấy nói. Ngôn Phúc Lâm nghe vậy thì hít sâu một hơi rồi sau đó kiềm chế sự rung động trong lòng mà nói: “Trúc Linh, nếu như em bằng lòng thì anh có thể công khai nói là chúng ta đang yêu nhau. Người ta chụp những chiếc xe này đều không chụp biển số, anh có thể tìm mấy chiếc xe đó tới, anh là người đàn ông trong bức ảnh, chúng ta đang yêu nhau.”
“Trúc Linh… chúng ta chỉ là giả vờ thôi, đợi khi mọi chuyện qua đi thì anh lại nói chúng ta chia tay là được. Anh không có ác ý, cũng không có ý muốn chia rẽ hai người. Anh biết… em thích chú ấy.”
Ngôn Phúc Lâm vẫn chưa hết hi vọng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Mặc dù anh ta biết mình không có được Hứa Trúc Linh nhưng cũng không đành lòng nhìn cô ấy bị oan ức, một thân một mình gánh chịu những ngôn từ phỉ báng như thế này.
Ngôn Phúc Lâm rất muốn giúp Hứa Trúc Linh, muốn cho cô bờ vai để dựa vào, cũng muốn cho cô một cái ôm.
Chỉ cần Hứa Trúc Linh bằng lòng thì dù để Ngôn Phúc Lâm làm kẻ dự phòng cũng được, gọi là tới.
Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cực nóng của Ngôn Phúc Lâm.
Cô biết tấm lòng Ngôn Phúc Lâm dành cho mình.
Chỉ là cô không thể nhận được. Cô không dám nhận, sợ nhận sẽ làm anh ta tổn thương. Hứa Trúc Linh nói: “Xin lỗi Ngôn Phúc
Lâm, em…”
Cô còn chưa nói xong thì không ngờ đằng sau có một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tôi nhận lòng tốt này của cậu, người phụ nữ của tôi để tôi bảo vệ là được rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc thì vội vàng quay người nhìn lại, bỗng cô thấy…
Một gương mặt hoàn hảo không chút tì vết. Hứa Trúc Linh trừng to mắt, vội vàng cấu mình một cái.
Mẹ ơi, tại sao lại nằm mơ rồi?
Chẳng lẽ mọi chuyện vừa mới xảy ra đều là mơ ư? Kỳ nghỉ của mình vẫn chưa hết, bây giờ mình đang ở trong mơ?
Đúng, chắc chắn là như thế!
“Anh…”
Hứa Trúc Linh tiến lên, cô đưa tay ra chỉ vào mũi Cố Thành Trung.
Cổ Thành Trung nhìn thấy vẻ kinh ngạc của cô, chắc chắn bây giờ cô đang mừng như điên, cảm giác được như ước nguyện chắc chắn rất tuyệt vời.
Anh cười: “Anh nói rồi, em sẽ còn nhìn thấy gương mặt này mà.”
Hứa Trúc Linh nghe thế thì thì càng thêm chắc chắn rằng đây là một giấc mơ.
Giấc mơ hôm đó anh cũng nói như thế.
Hứa Trúc Linh cũng chẳng e dè gì nữa, cô trực tiếp đưa tay lên rồi giáng cho Cổ Thành Trung một cái tát.
Bốp.
“Cậu chủ…”
Khương Anh Tùng đứng bên cạnh Cố Thành Trung, ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm.
Cô Trúc Linh điện rồi sao?
“Tôi đã cảnh cáo anh không nên xuất hiện trong giấc mơ của tôi rồi! Anh đừng tưởng rằng mình cũng tên là Cố Thành Trung thì có thể giống anh ấy như đúng! Tôi sẽ không bao giờ bị vẻ ngoài của anh lừa gạt đâu! Nếu như tôi thật là một người xem trọng vẻ bề ngoài thì cũng chẳng thích Cố Thành Trung!”
“Cô Trúc Linh, cô đang nói nhăng nói cuội gì thế. Anh ấy là cậu chủ, là cậu chủ đó!” Bây giờ Khương Anh Tùng có chút hỗn loạn.
Mà Bạch Minh Châu và Ngôn Phúc Lâm cũng thành những người ngồi xem kịch.
“Giấc mơ lần này lại chân thật đến thế à, suýt nữa tôi đã tin anh rồi! Anh không cần uống phí sức lực, tôi chính là thích người quái dị đấy!”
“Anh còn không biết em có đam mê này đấy!”
Cố Thành Trung cũng không tức giận, anh nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi nói.
“Cậu chủ… cậu chủ cũng điên rồi sao?”
Cố Thành Trung cúi người che lên cánh môi của Hứa Trúc Linh trước mặt bao người.
Cơ thể của cô run lên, cô muốn ngăn cản nhưng không thể nào đẩy anh ra được.
Lần này Cổ Thành Trung đã dùng tay kiềm chế hai tay của Hứa Trúc Linh lại, khiến cho cô không thể nào tát anh thêm lần nữa.
Hứa Trúc Linh tức đến nỗi sắp nổ tung, cô nhấc chân lên rồi đạp tới.
Cũng may là Cổ Thành Trung có chuẩn bị từ trước, anh trực tiếp kẹp chặt cái chân không có ý tốt của cô, sau đó tiếp tục công thành chiếm đất.
“A… anh…!”
Hứa Trúc Linh muốn giãy dụa rồi mắng mỏ, nhưng lời nói lại như xương cá mắc trong cổ họng, không thể nào thốt ra được.
Bạch Minh Châu vội vàng đứng dậy kéo rèm ra để ngăn cản ánh mắt của mọi người.
Ngôn Phúc Lâm còn chưa kịp thu mắt lại, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào đó một cách si ngốc.
Bạch Minh Châu biết một người yêu mà không được đau đớn tới cỡ nào.
Cô ấy nói một cách bất đắc dĩ: “Anh và cô ấy không có duyên, nếu không thì sao lại bị Cố Thành Trung nhanh chân đến trước chứ?”
“Đúng thế, tôi và cô ấy không có duyên phận, hoặc cũng có thể nói là có duyên không phận.”
Ngôn Phúc Lâm lưu luyến không rời cụp mắt xuống, lời nói tràn ngập sự đắng chát.
Anh ta quen Hứa Trúc Linh cả hai năm trời, nhưng bọn họ mới quen nhau có hai tháng.
Đến cùng cũng là có duyên không phận, bỏ lỡ vốn là sai lầm, không thể cưỡng cầu..
Cố Thành Trung trực tiếp đè Hứa Trúc Linh lên giường, qua một lúc lâu mới rời khỏi cánh môi mềm mại kia.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, giọng nói trầm khàn.
“Anh là Cố Thành Trung, em không có nằm mơ, anh chính là Cố Thành Trung trong hiện thực.”
“Sao mà thế được, anh lừa em… chẳng lẽ anh đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi sao?”
Đột nhiên Hứa Trúc Linh nghĩ tới việc này, cô nhìn Cố Thành Trung với vẻ khiếp sợ.
Phẫu thuật thẩm mỹ hồi phục nhanh như thế ư? Buổi sáng cô gặp anh vẫn thấy vết sẹo mà nhỉ, sao mới không gặp nhau một tiếng mà đã mất rồi?
Cổ Thành Trung bị cách suy nghĩ này của cô đánh bại, anh nói với vẻ dở khóc dở cười: “Anh không có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không lừa em, gương mặt trước kia của anh mới là lừa em.”
“Cái… cái gì?”
“Làm gì có giấc mơ nào chân thật vậy chứ? Sao em lại đần như thế hả?”
Cố Thành Trung gõ gõ đầu của Hứa Trúc Linh, sau này anh cũng chẳng dám để cô đi ra ngoài một mình nữa. Đầu óc không được tốt lại còn xinh đẹp, nếu bị người ta bắt cóc thì làm sao bây giờ?
“Đây… không thể nào được, sao anh có thể…”
Hứa Trúc Linh muốn vuốt mặt anh nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, cô có chút không dám chạm.
Cổ Thành Trung nắm chặt tay của cô rồi để lên mặt mình.
Nơi này làm gì còn dấu vết bị bỏng, mềm mịn như lúc ban đầu.
Chỉ có vết thương trên lông mày là còn tồn tại, tăng thêm cho Cổ Thành Trung một chút sự hung dữ, khiến người ta nhìn vào mà cảm thấy sợ hãi.
Chỉ là Hứa Trúc Linh đã thấy quen nên cũng chẳng cảm thấy gì.
Đúng là Cố Thành Trung, cô không có nằm mơ! Vậy tại sao anh lại lừa mình lâu như thế?
Hứa Trúc Linh vừa nghĩ tới chuyện này thì bắt đầu sợ tới nỗi run lẩy bẩy, không khỏi cảm thấy uất ức trong lòng.
“Anh không tin em ư? Bởi thế nên mới thăm dò em?”
Mắt của Hứa Trúc Linh đỏ bừng, cô cất lời truy hỏi.
Cố Thành Trung thấy cô khóc thì trái tim anh như thắt lại.
Anh dùng lòng bàn tay ấm áp lau nước mắt cho cô rồi nói với vẻ đau lòng: “Lúc đầu anh nghĩ như thế, thứ hai là anh cần bề ngoài xấu xí này để đánh lừa kẻ thù. Bởi vậy nên cho dù sau này anh chắc chắn em là người anh muốn bảo vệ cả đời cũng phải đâm lao theo lao.”
“Nhưng anh có thể nói cho em biết mà, em cũng sẽ không nói bậy ra ngoài, em chắc chắn sẽ bảo vệ bí mật của anh! Nói cho cùng thì cũng là anh không tin em.”
Hứa Trúc Linh vẫn cảm thấy tủi thân.
Bạch Minh Châu nói đúng, lời của đàn ông không đáng tin!
“Sao anh lại không tin em được chứ, chỉ là anh đang chờ cơ hội thích hợp. Anh biết là anh sai, em trừng phạt anh như thế nào cũng được.”
“Em có thể phạt anh hôn em, cũng có thể phạt anh mua bánh gato cho em, hoặc là dạy bài cho em. Nếu như những thứ này đều không đủ thì em cũng có thể đánh anh một cái, nếu em nỡ.”
“Anh cho rằng em không nỡ ư?”
Hứa Trúc Linh thở phì phò rồi nói, cô trực tiếp đấm vào ngực anh, dùng rất nhiều sức. Nhưng người đàn ông trước mặt lại bình chân như vại, chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Cố Thành Trung xoa xoa nắm đấm nhỏ của cô rồi hỏi: “Đau không?”
“Anh là sắt thép à? Sao lại không cảm thấy đau chứ?”
Lực tác dụng có qua có lại, cô đã cảm thấy đau như thế thì Cố Thành Trung cũng không thể không đau. Chỉ là anh không thể hiện ra ngoài mà thôi.
“Không đau, ngọt lắm.” Anh nói với vẻ dịu dàng, khiến cho trái tim cô run lên.