“Mấy người đó đều không chống lại được cám dỗ của đồng tiền, số tiền mà đại ca trả cho họ dù có nai lưng kiếm ăn mấy đời cũng không thể kiếm được. Mà việc bọn họ cần làm là tận tâm tận lực với đại ca, chỉ trung thành với một mình anh ấy, vì anh ấy mà sống. Cô Vũ, cô vẫn còn rất ngây thơ, cô không thểbiết được lòng người có bao nhiêu hiểm ác, nhưng tôi và đại ca đã từng gặp quá nhiều thứ dơ bẩn trong xã hội này rồi”
“Những người ở đây có kẻ liều mạng, không còn đường trốn chạy nên đến đây ký giấy bán thân. Cho dù trước đây cậu ta có từng là tội phạm giết người hàng loạt thì khi đến đây cũng phải ngoan ngoãn phục tùng. Có lẽ cô sẽ cảm thấy đây là điều kiện quá quắt nhưng đây vốn không phải nơi tạo điều kiện để bọn họ nhanh chóng đạt được tâm nguyện. Ở đây bọn họ chỉ có thể lánh nạn, có thể nhận được tiền, hy sinh bản thân mình và cũng có thể làm cho người thân được hưởng thụ vinh hoa phú quý.”
“Sở dĩ bọn họ sợ đại ca như vậy là vì không theo phép tắc thì không thể thành quy tắc được, trong số đó có kẻ ác thì đại ca chính là thủ lĩnh của những kẻ độc ác. Từ giây phút này trở đi, bọn họ không chỉ sợ đại ca mà còn sợ cả cô Vũ nữa, bởi vì cô cũng có thể quyết định sống chết của bọn họ.”
`“Tôi… tôi cũng có thể sao?” Châu Vũ mơ hồ chỉ vào mình,côấy.
không biết rốt cuộc Phó Thiết Ảnh đã __’ đưa mình đến nơi nào. Ở đây… Phó Thiết Ảnh chính là vua, anh ta nói một là một, nói hai là hai, mọi người chỉ dám oán hận chứ không dám nói ra, tận tâm tận lực phục vụ anh ta.
Mà cô ấy hình như lại trở thành vợ của vua, cô ấy cũng có thể sai bảo bọn họ.
“Điều này hoàn toàn đi ngược với những gì cô ấy đã được học.
Rốt cuộc Phó Thiết Ảnh đang sống trong thế giới như thế nào?
“Cô chỉ cần nghe theo lời của đại ca là được.”
“ý gi”
“Đại ca thích những người phục tùng anh ấy”
“Thế thì có lẽ cả đời này anh ta cũng sẽ không thích tôi!”
Châu Vũ không khỏi bĩu môi, đột nhiên cảm thấy không muốn ăn nữa.
Cô ấy ăn từng miếng cơm một, tựa như đang nhai sáp vậy.
ˆ Rõ ràng đồ ăn trước mặt đều tỏa ra hương thơm ngạt ngào, cách bày trí cũng rất tinh xảo làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngon miệng nhưng tại sao cô ấy lại không muốn ăn một chút nào chứ?
Châu Vũ cảm thấy những món ăn này hoàn toàn không hợp với mình, một bàn đồ ăn đẹp như một bức tranh treo tường và cô ấy đều giống như những đồ vật ở hai thế giới khác nhau.
Cô ấy cũng giống như Alice đột nhiên xông vào một thế giới khác, chỉ có một điểm khác biệt giữa cô ấy và Alice đó là Alice được đưa đến một nơi xinh đẹp tuyệt mỹ còn cô ấy… lại bị đưa đến một nơi giống như địa ngục vậy.
Cô ấy không muốn trở thành kẻ thống trị toàn quyền sai bảo người khác, cô ấy muốn được kết bạn với những cô gái cùng tuổi với mình, muốn thể hiện thái độ kính trọng với người lớn tuổi hơn mình, muốn nói chuyện phiếm với bọn họ, muốn được ngồi ăn chung một bữa cơm với bọn họ.
Cho dù bữa cơm đó không được tỉnh xảo, không được thịnh soạn như bây giờ nhưng mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ thì đã đủ để bù đắp lại mọi thứ.
Thế giới của Phó Thiết Ảnh đúng là cái lồng giam bị bao phủ bởi một bầu không khí trầm lặng, anh ta cảm thấy mình là bậc vua chúa cao cao tại thượng.
Nhưng trong mắt cô ấy thì anh ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
Ngay cả đám người giúp việc ký giấy bán thân cũng chỉ sợ hãi trước sự tàn bạo đó chứ không phải thực sự tận †âm vì anh ta.