Sau khi Cổ Triệt cảm nhận được sự lạnh lẽo của súng, cả người anh ta đều run lên. “Cổ… Cổ Thành Trung, anh đừng có làm loạn đấy, anh dám bóp súng cò không? Anh dám ở ngôi nhà này mà nổ súng sao?”
Cổ Triệt không tin anh thật sự sẽ làm vậy, nếu như anh thật sự muốn giết anh ta thì sớm đã ra tay rồi, hà tất phải đợi tới bây giờ.
Anh ta không sợ chết, kích động Cố Thành Trung.
Cổ Thành Trung cũng không chút do dự, thẳng thừng nổ một phát vào bắp đùi anh ta.
Máu bắn ra như hoa nở. “A…”
Cố Triệt phát ra tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết, anh ta ôm chặt lấy đôi chân bị thương của mình.
Cố Thành Trung chậm rãi thu súng lại, khóe miệng nở một nụ cười khát máu. “Hành hạ một người thì có vô số cách, khiến anh chết một cách dễ dàng thì lợi cho anh quá mà. Anh hai quay về định báo cáo chuyện hôn sự của mình với bố ruột anh ấy, bọn họ cũng có cả con luôn rồi, nhưng anh đã làm cái gì hả?”
“Anh hại cả nhà bọn họ chìm trong bóng tối, cả nhà bị sát hại, tôi cũng phải từ từ mà hành hạ anh. Cố Triệt, anh cứ từ từ cảm nhận cảm giác ngã từ trên cao xuống đi, những ngày tháng như này còn dài lắm.”
Cổ Thành Trung quay người rời đi.
Cố Triệt phát ra tiếng kêu phẫn nộ, không quan tâm, nhưng anh ta lại không làm được gì, Cố Thành Trung còn chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Cổ Thành Trung thẳng thừng kêu người đưa anh ta đến bệnh viện, căn nhà cũng được sạch sẽ hơn mấy phần.
Anh cũng đưa ông nội tới bệnh viện, hai người ở cạnh nhau thì anh cũng dễ chăm sóc hơn.
Ông nội không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là do tuổi tác đã cao rồi, không chịu nổi sự hành hạ như thế này nữa.
Nhưng Hứa Trúc Linh lại mãi vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Bác sĩ kiểm tra ra được trong não cô có một cục máu đọng nhỏ, có lẽ có liên quan đến vết thương ở thái dương và cái tát kia nữa.
Cục máu đó cần được loại bỏ, cục máu này không những phải làm phẫu thuật mở hộp sọ, mà còn vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể đợi nó tự tan đi mà thôi.
Điều này vô cùng nguy hiểm, ngày nào cục máu còn chưa tan thì Hứa Trúc Linh sẽ không tỉnh lại, bác sĩ cũng không nói rõ được thời gian cụ thể.
Chỉ có thể đợi…
Cố Thành Trung nghe được thông tin này thì chỉ hận không thể giết chết Cổ Lâm ngay lúc này.
Anh đứng trước giường, nửa bước cũng không rời.
Ngày qua ngày lại qua đi…
Ngày thứ hai ông nội nhập viện thì đã dần tỉnh lại, cơ thể cũng có chuyển biến tốt.
Ông đã mở cuộc họp cổ đông, đem tất cổ phần giao cho Cổ Thành Trung, để anh có quyền quản lí. cả Bên ngoài tin tức đã bay ngập trời, ai cũng đang bàn luận về chuyện nhà họ Cổ thay đổi người thừa kế.
Dù sao thì Cổ Thành Trung cũng đã có tập đoàn J.C rồi, hôm nay anh lại tiếp quản tập đoàn Cổ Linh, nếu như hợp hai vào làm một, vậy thì anh dễ dàng có được vị trí quyền lực nhất của thủ đô, những người khác nào dám có lời khó chịu nào. Bọn họ vẫn đang đợi lời phản bác của người trong cuộc, không ngờ Ngôn Minh Phúc lại công khai tỏ ra chúc mừng. Người nhà họ Ngôn cũng thừa nhận rồi, những tập đoàn khác đương nhiên không dám ngo ngoe thêm gì, chỉ xin Cổ Thành Trung có thể cho họ một con đường sống.
Còn hội nghỉ cấp cao thì không được đầy đủ cho lắm, bởi vì Cố Thành Trung không đến tập đoàn.
Thư ký của chủ tịch đi giao nhận nhưng lại bặt âm vô tín, không liên lạc được. Cuối cùng hội nghị không thể không tự tổ chức được.
Bọn họ cũng biết được chuyện Cố Thành Trung có vợ tương lai rồi. Thế nhưng vì một người con gái mà lại dám bỏ mặc, không quan tâm tập đoàn lớn như vậy, bọn họ thấy quá đáng lắm rồi.
Mấy vị giám đốc cao tuổi là có quyền lực cao nhất, ngay cả Cổ Lôi Đình cũng không dám dễ dàng đắc tội vào.
Mấy ông đứng trong phòng bệnh, phòng bệnh rộng lớn bỗng chốc có hơi chật chội: “Chủ tịch mới, anh nên quay về tập đoàn xử lí mọi chuyện đi, tôi biết vợ tương lai của anh vẫn chưa tỉnh, điều này khiến anh rất khó chịu, nhưng anh cũng đâu thể mặc kệ chuyện của tập đoàn được.
Từ trên xuống dưới của tập đoàn, tổng cộng có tới hàng nghìn nhân viên, càng không cần nói tới mấy công ty con ở các thành phố khác, tập đoàn không có ai quản lí một ngày sẽ loạn thành nồi cháo cám mất.”
Phó chủ tịch khuyên hết nước hết cái, phó chủ tịch cũng là người từng trải, ông biết Cố Triệt đã hoàn toàn thất thế rồi, nên ông cũng không nhất định phải đánh cược liều, theo anh ta phản kích được.
Ông ta rất thức thời mà nhờ vả Cổ Thành Trung.
Những người còn lại cũng lần lượt gật đầu, người phụ nữ này còn chưa chết, anh lại cứ ở trong bệnh viện bảo vệ cô, nửa bước cũng không rời, thật sự là không ra thể thống gì hết.
Hơn nữa, còn chưa biết khi nào thì cô tỉnh lại, ngày nào còn chưa tỉnh là ngày đó anh vẫn chưa xử lí mọi chuyện, vậy nếu như cô hôn mê mấy tháng trời thì sao?
Mọi người lần lượt tỏ ra không hài lòng, mồm năm miệng mười.
Một đám người ỷ vào việc mình lớn tuổi hơn, có lại lịch hiển hách, cứ thế chỉ trích, khống chế Cổ Thành Trung như vãn bối của mình. “Nếu như các người còn nói thêm một chữ nào nữa, tôi sẽ cắt hết lưỡi của người đó.”
Cố Thành Trung lạnh lùng nhìn qua, bởi vì mấy ngày liền không chợp mắt, nên hai mắt anh hẳn rất nhiều tơ máu, nhìn vô cùng đáng sợ, giống như là vừa sống đi chết lại từ trong địa ngục ra vậy.
Mọi người chạm phải ánh mắt này, trái tim run lên kịch liệt. “Nếu như có ai không tin thì cứ thử xem.”
Bọn họ nghe thấy câu này, vốn dĩ còn muốn mở miệng ra nói, nhưng bây giờ lại thành anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, không dám mở miệng. Bọn họ nghĩ rằng Cổ Thành Trung chỉ là một vãn bối sinh sau đẻ muộn, không quá đáng sợ.
Bọn họ còn không sợ cả Cổ Lôi Đình, Cố Triệt, sao có thể sợ một người con cháu như này được.
Nhưng không ngờ… vừa giao lưu một cái, trên người Cổ Thành Trung liền có một khí thể không dễ dây vào, đè ép người xung quanh.
Bọn họ đột nhiên ỉu xìu lại, không dám làm phiền, lần lượt rời đi.
Ra ngoài cửa lại gặp được Khương Anh Tùng, anh ta cũng rất vội vàng, bây giờ trên dưới tập đoàn J.C chuyện lớn chuyện nhỏ đều do anh ta xử lí hết.
Bản thân anh ta giải quyết mọi chuyện thì chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng lắm, nhưng Cổ Thành Trung đã mấy ngày không ăn không uống, không chợp mắt một cái rồi, cứ đứng túc trực ở giường suốt, tiếp tục như vậy thì toi rồi, cơ thể chắc chắn sẽ gục ngã mất.
Mấy vị giám đốc vừa chuyện ủy khuất ở chỗ Cổ Thành Trung, nhìn thấy Khương Anh Tùng liền lần lượt kể khổ. “Vị chủ tịch mới này cũng thật là, không coi mấy người chúng ta ra gì hết, nếu như không có mấy người chúng ta, sao tập đoàn có thể phát triển tới hiện tại được?”
“Đúng đấy, một người vãn bối đẻ sau mà lại dám kiêu ngạo như vậy, bây giờ tôi liền…
Phó chủ tịch, ông đi vào bàn luận với anh ta, chức vụ của ông là cao nhất trong mấy người chúng ta mà.”
Người kia căn bản muốn nói là mình sẽ đi vào, nhưng đột nhiên nghĩ tới lời Cổ Thành Trung nói, ông ta bất giác rét run người, chỉ đành nhìn về phía phó chủ tịch, xúi giục ông đi vào.
Phó chủ tịch hung hăng nhìn một cái, ông ta theo Cố Triệt bao nhiêu năm như vậy, không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, nhưng Cổ Thành Trung thì mới vùng lên được bao lâu chứ? Còn chưa tới cả một năm mà đã biển Cổ Triệt thành bộ dạng này rồi.
Ông ta nhìn thấu được thủ đoạn của Cố Thành Trung, còn trẻ như vậy mà có thể quản lí một tập đoàn, sao có thể là người lương thiện được?
Ông ta còn lâu mới đi vào trong mà làm mồi nhử. “Tôi không đi, nếu đi thì ông đi đi!”
“Ý của mấy vị giám đốc tôi hiểu chứ, quả thật là ông chủ nhà tôi lơ là rồi, nếu như có tài liệu gì quan trọng các vị có thể lấy ra cho tôi xem, sau khi tôi tính toán xong, cảm thấy ông chủ nhất định phải giải quyết thì tôi sẽ đưa cho anh ấy xem.
Các ông cũng thấy rồi đó, trạng thái hiện giờ của ông chủ, lời ai nói cũng không nghe lọt vào tai được đâu.”
“Các vị vẫn nên quay về đi, tôi cũng chỉ có thể cầu nguyện cô Hứa sớm tỉnh lại thôi.” Khương Anh Tùng bất lực nói. “Vì một người phụ nữ mà biến thành dáng vẻ này, quả nhiên là hồng nhan họa thủy…”
Một vị giám đốc trong đó tức giận nói.
Lời còn chưa nói xong, ông ta đã bị Khương Anh Tùng ngăn lại. “Giám đốc Triệu, ông phải chú ý lời nói của mình chút, nếu như ông chủ nghe được thì sợ rằng… ông sống không yên đâu.” Khương Anh Tùng tốt bụng nhắc nhỏ.