Nghe thấy tiếng kêu đau thấu tim của anh ta vang vọng bên tai.
“Minh Châu…”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.
Cô dâu hôn mê, trên trán chảy ra một vũng máu lớn, làm tình cảnh trở nên hỗn loạn.
Thiện Ngôn trực tiếp ôm cô ấy lao ra ngoài.
Những người khác hoảng sợ theo sau, còn Ôn Thanh Hoàn thì ở lại chủ trì tình hình chung.
Ngay sau đó, Bạch Minh Châu đã được đưa đến bệnh viện.
Khám nghiệm ban đầu cho thấy não bị sung huyết và phải phẫu thuật.
Cô ấy được đẩy vào phòng phẫu thuật, còn những người còn lại thì bị chặn bên ngoài.
Thiện Ngôn lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, nhìn ánh đèn trong phòng phẫu thuật thì tim anh ta không ngừng run lên.
Chiếc đèn rõ ràng đã ở trên đầu anh ta, tại sao cô ấy lại ngốc nghếch đẩy mình ra như vậy chứ.
Nếu cô ấy có chuyện gì bất trắc thì sự tồn tại của anh ta còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Người bình tĩnh nhất là Cố Thành Trung, anh đã lập tức điều tra nguyên nhân vụ tai nạn.
Không có dấu vết của con người làm, chẳng qua là chiếc đèn đó đã cũ, sau khi bị gỉ sét thì bị bào mòn nên nó đã rơi xuống ngay giây phút đó.
Tin tức lan nhanh như cháy rừng, tất cả những người khách có mặt hôm nay đều biết chuyện, bọn họ dồn dập nói với nhau rằng hai người không nên ở cùng nhau, đây là lời cảnh báo từ chúa trời.
Nếu không thì tại sao không sớm không muộn mà nó lại rơi ngay khi hai người đi xuống phía dưới, đây chính là một lời cảnh báo.
Bây giờ một người vào phòng phẫu thuật, sống hay chết đều không chắc chắn.
Ở bên ngoài đồn đại rằng Ôn Mạc Ngôn khắc vợ.
Người vợ đầu tiên thì vội vàng ly hôn, cuộc hôn nhân thứ hai chưa kịp bắt đầu đã chuyển từ một sự kiện hạnh phúc thành một bi kịch.
Hứa Trúc Linh đột nhiên nghĩ đến người coi bói Kỷ Nguyệt Trâm, vừa vặn cô ta cũng ở London nên cô đã nhanh chóng mời cô ta đến.
Kỷ Nguyệt Trâm đến địa điểm xem thử, sau khi nhìn phong thủy xung quanh thì cô ta nói: “Nhà thờ này có rất ít người thờ cúng đúng không?”
“Trước đây rất nhiều, nhưng bây giờ… không còn được như vậy nữa.
Đừng thấy nó lớn như vậy, thật ra thì cũng không có nhiều tín đồ lắm!”
“Đúng vậy, trước đây thì nhà thờ Proman này cũng rất nổi tiếng ở London, tín đồ đến dây làm lễ nhiều vô số, thậm chí còn có cả hoàng gia đến đây để tổ chức lễ kế vị. Nhưng hiện tại thì phong thủy không xong rồi, còn tác phẩm điêu khắc được xây dựng ở phía trước, vừa mới bị mất đầu rồng, đây không phải là nơi may mắn, ngược lại tụ tập rất nhiều âm khí!”
“Cô… đang nói gì vậy? Một câu tôi cũng không hiểu!”
Kỷ Nguyệt Trâm đang nói về phong thủy ở phương đông cho nên cha sứ ở phương tây nghe mà đau não, nghe một hồi lâu không hiểu.
Kỷ Nguyệt Trâm vung vung tay biểu thị chính mình đang đàn gảy tai trâu.
“Hoàng thất xây dựng một tác phẩm điêu khắc để tưởng nhớ người cha sứ đầu tiên của Proman. Có phải là từ hơn mười năm trước, tín đồ ở nhà thờ này ngày càng ít đi?”
“Đúng vậy, kể từ khi tác phẩm điêu khắc được dựng lên thì quả thực đã có ít tín đồ hơn. Các nhân viên trong nhà thờ cũng thường xuyên bị thương, gia cảnh cũng không suôn sẻ. Có phải là chúa trời tức giận không?”