Hứa Trúc Linh thở phì phì nói xong, sau đó xoay người khập khiễng rời đi.
Cố Thành Trung đi theo cô từng bước một, duy trì khoảng cách mười mét với cô.
Gió thu lạnh lẽo, thổi tan đi những ham muốn, bây giờ bọn họ bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Biết được bản thân muốn cái gì, muốn nói gì Hứa Trúc Linh chịu hết nổi rồi, nhặt viên sỏi dưới đất lên, quay người lại ném vào anh.
Ném một viên, không ném trúng anh, rơi xuống đất lạch cạch một tiếng.
Nếu như viên sỏi này ném vào người thì kết quả có thể dễ dàng nhìn thấy, tuyết đối không phải chuyện đùa.
“Đừng có đi theo tôi, cách tôi càng xa càng tốt!”
Cô rống lên đến khản cả cổ, toàn thân cũng run rẩy.
Cô nhìn vào khuôn mặt anh, sắc mặt ngưng trọng, lông mày nhíu chặt lại Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, lông mi dài rũ xuống, che giấu vẻ phức tạp và thâm trầm trong đôi mắt.
Anh được bao trùm trong bóng đêm mơ hồ, đứng đúng cách phía ngoài nơi ánh đèn chiếu sáng, cả người giống như một bóng ma bí ẩn.
Cô nhìn không thấu, cũng không muốn nhìn rõ.
Cố hết sức nằm chặt tay lại, chờ đợi phản ứng của anh.
Mà anh chỉ mím chặt đôi môi mỏng của mình, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cô quay người lại bước một bước, anh cũng theo sau đi một bước.
“Anh tưởng tôi đang đùa với anh sao? Anh thật sự nghĩ rằng tôi không dám ném anh chắc?”
Cô lại nhặt tiếp một viên sỏi lên.
Anh vẫn không có phản ứng gì.
Cuối cùng Hứa Trúc Linh không chút cố ky nào ném viên sỏi qua, đập trúng vào lồng ngực của anh, âm thanh trầm trầm truyền lại phía cô.
Mà anh, thậm chí còn không hừ lấy một tiếng.
Rõ ràng là yêu nhau đã ngoài hai năm rồi, nhưng Hứa Trúc Linh vẫn không hiểu trong đầu Cố Thành Trung đang nghĩ cái gì Cô nào biết được, anh đang kẹt giữa trận chiến giữa trời và người.
Cuối cùng… ở lại hay không ở lại.
Muốn dành tất cả cho cô, nhưng lai lo lắng bản thân không thế cho cô tất cả.
Anh yêu cô, sớm đã vượt qua cả yêu bản thân mình, vượt qua cả tính mệnh mình.
Chỉ bởi vì cô, càng khát vọng bản thân mình có thể sống lâu hơn nữa.
“Cố Thành Trung, anh rốt cuộc muốn làm gì?
“Anh muốn em”
Thật lâu sau, anh mới phá tan sự im lặng trong bóng tối, đôi môi mỏng khẽ mím lại, sau đó mở ra khép lại, từng chữ một phun ra ba chữ này.
Âm thanh của anh vẫn trầm và khàn như: vậy, trong màn đêm tĩnh lặng như mặt nước, lại càng châ thật và du dương hơn.
Trái tim cô… run lên dữ dội “Em không cảm nhận được”
“Anh muốn em ở bên cạnh anh, trước khi nhắm mắt lại thấy em, mở mắt ra cũng thấy em. Muốn nằm lấy tay em, hôn em, ôm lấy em!
Muốn đưa em đi đến những quán ăn ngon, muốn đưa em đi công viên giải trí, muốn đưa em đi xem thủy triều lên xuống, bình mình và hoàng hôn nữa. Anh muốn cùng em đi dạo, đi đến khi sau này trở thành đôi vợ chồng già tám chín mươi tuổi, đi đến tận cùng của hạnh phúc”
“Anh muốn cùng em làm rất nhiều chuyện, ba ngày ba đêm cũng nói không hết được”
“Bà đây không muốn nghe anh nói nhảm nhiều như vậy, tất cả đều là nói dối! Qủa nhiên, trên mạng nói rất đúng, Những gì một người đàn ông nói không khác gì một con lợn nái đi lên cây, căn bản không thể tin cái gì hết!”
“Vậy em muốn thế nào… em mới có thế tin anh?”
Anh lặng lẽ không tiếng động từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người, cuối cùng đứng trước mặt cô.
“Cố Thành Trung, có phải anh không tin em sẽ cùng anh vượt qua khó khăn hay không?”
“Không phải”
“Nhưng tất cả hành động của anh bây giờ đều đang nói anh có ý này!”
“Bởi vì anh là đàn ông.”
Giọng Cố Thành Trung nặng nề vang lên, chất chứa nồng đậm sự bất đắc dĩ: “Bởi vì anh là đàn ông, dù biết được em sẽ cùng anh vượt qua khó khăn đi nữa, anh cũng không nỡ để em mạo hiểm”
“Đây không phải vấn đề em tin hay không tin, mà căm bản anh không làm được”
Anh ôm cô vào trong lòng, nói: “Trúc Linh, Anh không quan tâm em đã biết những gì.
Nhưng em phải hiểu một điều, anh sẽ không bao giờ làm hại em”
“Em biết anh sẽ không hại em, nhưng mà… trong lòng em rất khó chịu”
Hứa Trúc Linh nghẹn ngào nói.
….. Cố Thành Trung cũng đoán cả rồi, nhưng cả hai đều không chọc thủng lớp giấy cửa sổ cuối cùng kia.
Anh thông minh như vậy, có thể giấu anh bao lâu chứ?
Huống hồ anh để lộ nhiều sơ hở như vậy, làm cô muốn không đoán ra cũng cũng không được.
“Cùng anh về nhà, được không?”
Anh nằm chặt bàn tay bé nhỏ của cô, hỏi nhỏ, “Không được, anh tự sống một mình cả đời đi, bà đây không đi cùng anh đâu. Anh nghĩ răng đôi ba câu nói là có thể khiến tôi cảm động sao, tôi muốn bỏ nhà ra đi, sẽ không trở về nữa…”
Lời cô vẫn chưa nói hết, Cố Thành Trung trực tiếp bế ngang cô lên, xoay người đi về phía còn đường về nhà Cho dù cô có vùng vây thế nào, cánh tay người đàn ông vẫn cứng rắn không buông ra.
Sức lực của cô cũng chỉ như đang gãi ngứa cho anh, khiến cô chướng cả mắt.
Anh vừa đi vừa nói với cô: “Anh chợt nhớ đến những nghiên cứu về giới tính mà anh đã xem trước đây. Con gái đều là những loài động vật khẩu thị tâm phi. Không cần nói đạo lý với bọn họ, bởi vì bọn họ căn bản không có đạo lý, cách duy nhất có thể giải quyết chính là phải mạnh mẽ hơn họ”
“Ôm ấp, hôn hít…lên giường, tùy biến ra một chiêu cũng có thể chỉnh phục rồi”
“Vậy sao anh không làm sớm đi?”
“Anh…quên rồi, vừa mới nhớ ra”
Cố Thành Trung bình tĩnh nói, không có chút nào xấu hổ.
Hứa Trúc Linh đầu đầy vệt đen, không biết mình nên khóc hay nên cười.
Đồ con heo này!
Cho nên, một cái ôm là có thể giải quyết mình sao?
Gô còn muốn hai cái phía sau kìa! Hứa Trúc Linh cảm thấy rất mất mặt, người khác yêu nhau, đều là bên nam nghĩ hết mọi cách để cởi quần áo của bên nữ xuống.
Mà cô thì nghĩ đủ mọi cách để cởi quần áo của Cố Thành Trung xuống.
Ngay cả khi quần của anh ấy đã được cởi ra, anh cũng sẽ nghiêm túc tự giáo dục mình rằng anh không nên có những suy nghĩ xấu xa như vật Đều là người, làm sao lại có cách biệt lớn như vậy chứ?
Thấy mình không thể trốn thoát, cô đơn giản từ bỏ, dọc đường không thèm nhìn vào mắt anh.
Khi hai người trở về phòng ngủ, anh đặt Hứa Trúc Linh lên giường, lấy rượu thuốc xoa bóp mắt cá chân cho cô, chỗ chân sưng đỏ đỡ hơn rất nhiều.
Ông cụ bị hai người cứ ra ra vào vào làm kinh động, chạy qua xem xét tình hình thế nào.
Nhìn thấy hai người bọn họ còn vui vui vẻ vẻ, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, ông cảm thấy kinh ngạc.
Ông cụ kéo chú An sang một bên nói: “Tôi bảo ông cho thuốc vào nước, ông chưa cho à?”
“Tôi cho vào rồi mài Cốc nước của cậu chủ cho rất nhiều, mợ chủ thì ít hơn một chút, dù sao cũng là con gái mà”
“Vậy bọn họ… xảy ra chuyện gì thế? Tên nhóc Cố Thành Trung có chỗ nào giống trúng thuốc đâu? Có phải ông mua phải thuốc giả rồi không?”
“Không phải vậy chứ..” Mặt chú An cũng ngẩn ra.
“Ngày mai mua cho tôi loại xịn nhất đi, công hiệu ba cốc thuốc, tôi không tin năm sau không thể bế cháu trai. Nếu năm sau tôi không gặp được cháu trai, ông chuẩn bị gọi tôi là ông nội đi!”
“Cái này… tôi lớn hơn ông mài”
“Tôi không quan tâm, hừ!”
Ông cụ tức giận thở phì phì rời đi, tức đến nỗi râu cũng dựng ngược cả lên.
Lúc chú An chuẩn bị rời đi, lại bị Cố Thành Trung gọi lại.
“Cho chú mười phút, sửa lại cửa đi.”
Trước đó anh vì đuổi theo Hứa Trúc Linh mà đá hỏng cả cửa rồi.
Chú An gật đầu, lập tức tìm người sửa lại cửa.
Hứa Trúc Linh cũng lại lên giường nghỉ ngơi, bởi vì tức giận mà quay lưng lại với anh.
Nhưng cơ thể nóng bỏng của người đàn ông đè lên, cô cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng, cả người trở nên cứng ngắc.
Bên tai truyền đến hơi thở nóng bỏng của anh “Trúc Linh, anh khó chịu quá”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, liền nghĩ ngày.
đến việc bị hạ thuốc kia, nhưng tự mình bị gió lạnh tạt vào người, cơ thể cũng đã hết nóng rồi, sao anh lại Cô vẫn chưa nghĩ xong, người đàn ông đã nâng cơ thể lên, đè cô dưới thân mình.
Cô ngẩn ngơ trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trên đầu mình, đại não như chết máy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?