Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong một câu hoàn chỉnh, không ngờ cậu bé kia đã ôm lấy ấm trà rồi quay người chạy biến đi mất.
Khoảnh khắc đó… rất giống một con gấu mèo ăn trộm được, ôm được liền chạy mất.
Cậu ta chạy không xa, tự cho rằng mình đã an toàn liền ôm ấm trà uống trà uống ừng ực.
“Nóng đấy..” Hứa Trúc Linh vội vàng hô lên.
Nhưng cậu ta uống một ngụm rất lớn rồi lại phun ra, há há miệng một cách đáng thương nhưng lại không nỡ vứt ấm trà đi, nước mắt cũng rơi lã chã.
Hứa Trúc Linh chưa bao giờ thấy một người bệnh ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ… thần kinh người này có vấn đề?
Cô vội vàng chạy đến kiểm tra vết thương của cậu ta, nhưng cậu nhóc đó lại rụt rè nhìn cô.
Ánh mắt đó… giống một con thú nhỏ bị thương, đơn thuần vô hại cùng với cảm giác sợ hãi đối với thế giới này.
Cô nhìn cậu ta, trái tim cũng bất giác mềm nhữn.
Cậu ta rất giống Diên trước đây.
Diên không nói chuyện, nhưng biết cười, lúc Diên cười cả thế giới cũng như bừng sáng.
Hứa Trúc Linh vẫn luôn nghĩ mình đã từng gặp người tốt nhất trên đời này chính là Diên.
Đặc biệt là khi biết thân phận của Diên, cô muốn đối xử tốt với Diên, Diên cũng đáng có được hạnh phúc.
Còn cậu bé này… là Thượng Đế đã cho cô thêm một cơ hội để bù đắp những gì cô đã nợ Diên, vì thế ông đã đưa đến một người cũng tương tự như vậy?
“Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu đâu, tôi chỉ muốn xem vết thương của cậu thôi” Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng nói, ngồi xổm xuống trước mặt cậu ta.
Cậu ta run rẩy, lùi lại bước theo bản năng, nhưng thấy Hứa Trúc Linh không có ý làm hại mình nên cậu ta cũng không Sợ nữa.
Cậu ta tò mò nhìn bụng cô, kìm lòng không đặng mà đưa tay SỜ SỜ.
Sờ một cái lại rụt về.
Lá gan to hơn một chút, lại sờ một cái.
Hình như cậu ta chưa bao giờ thấy một người phụ nữ có cái bụng to như vậy, vừa tò mò vừa sợ hãi mọi thứ xung quanh, cẩn thận dè dặt mà thăm dò.
“Cậu muốn uống nước?”
Cậu ta nghe không hiểu cô nói gì, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Trước tiên, dù thế nào cậu cũng ngồi xuống uống trà đi đã. Tôi còn có bánh hoa tươi, cậu có muốn thử không?”
“Ăn xong, tôi sẽ đưa cậu về, cậu bị bệnh rồi phải ngoan ngoãn trị bệnh, không được chạy lung tung nhé.”
Cậu ta như hiểu như không lời Hứa Trúc Linh nói, đi theo sau cô.
Ngồi xuống bàn, cậu ta rất vui khi nhìn thấy bánh hoa liền bắt đầu ăn, cũng không quan tâm đến cái miệng đã bị phỏng đến sưng đỏ.
“Cậu tên gì?”
“Viên” Cậu ta nghĩ ngợi một lát rồi nhả ra một chữ.
“Thanh Viên”
“Thanh Viên? Vậy họ của cậu là gì?”
Cậu ta ngơ ngác lắc đầu.
Sau đó cười ngu ngơ chỉ: “Cái này… ngon lắm! Tôi thích cái này, nhà tôi cũng có một vườn hoa hồng to lắm!”
Đúng lúc này, hai nhân viên bảo vệ vội vã rời đi trước đó quay lại, nhìn thấy Thanh Viên liên vô cùng kinh ngạc.
“Cô chủ, cô mau đến chỗ chúng tôi đi, cậu ta chính là người to gan dám đột nhập vào đây để ám sát đó!”
“Cái gì cơ?” Hứa Trúc Linh bối rối đứng dậy.
Thanh Viên nhìn thấy bọn họ cũng sợ đến run rẩy, chui thẳng xuống gầm bàn, nắm chặt lấy gấu áo Hứa Trúc Linh.
“Bọn họ… bọn họ là người xấu, bọn họ muốn đánh tôi!”
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây… đây không phải người bệnh sao?”
Cô tưởng rằng Thanh Viên chỉ là một người bệnh đơn thuần ở khu khác, không ngờ cậu ta lại là người không có ý tốt, còn đào một cái lỗ chó để đến đây.
“Tôi… tôi chỉ muốn về nhà, chỗ này chính là nhà của tôi.
Nhà tôi cũng có… cũng có những con số lộn xộn như này, cũng có lỗ chó, cũng có vườn hoa hồng..” Thanh Viên nói một cách đáng thương.